LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 226

Tuy nhiên Lan vẫn biết, vì Liên bỏ món tráng miệng đi nằm liền, trái hẳn
với thường lệ mà sau bữa cơm tối nào hai chị em cũng trò chuyện một hồi,
rồi nàng điểm trang để đi làm.

Cô em rất khó chịu, vì cô ta không chánh đáng hóa mối tình của cô được,
bởi nhớ ra thì hình như là có gì giữa cô chị và anh nhơn tình. Cái gì đó,
không hẳn là tình yêu, nhưng chắc chắn cũng không phải là một cuộc giao
thiệp thường. Hơn thế, Định lại không muốn ra mặt yêu cô, đối với Liên.

Như thế, Liên hơi hơi có quyền, và Lan khó mà nói: "Mặc kệ chị ấy chớ,
mình có biết đâu là đâu, mình yêu anh Định thì mình cứ yêu".

Ấy, mặc dầu không ai khiển trách ta được về một hành động nào đó, ta
cũng không an tâm, bởi riêng đối với ta, ta thấy nó không ổn lắm.

Lan định sẽ nắm đầu nhơn tình của nàng tới đây, sẽ khai thật hết, cho dứt
khoát.

Đây là mối tình đầu của nàng, nàng muốn nó được tròn trịa, ít lắm cũng
trong buổi ban đầu, để cho hạnh phúc của nàng được toàn bích, không có
đám mây mờ nào che phủ lên đó cả.

Nếu phải bị Định bỏ rơi, sáu tháng nữa đây, cũng chẳng sao, miễn trọn mùa
yêu đương của họ, nàng được hoàn toàn sung sướng là đủ rồi. Con gái đời
bây giờ họ chưa sống mà cũng đã lắm kinh nghiệm về chuyện tình duyên,
đó là kinh nghiệm tiểu ri mà những người bạn đã sống, truyền lại cho họ
tinh thần cởi mở với nhau. Lan biết được đại khái rằng trong một ngàn cuộc
yêu đương không được hợp thức hóa, chỉ có một đám là thọ tới già mà thôi,
còn thì nó rả bèng cả, sớm hay muộn, còn tùy thuộc nhiều yếu tố khác.

Nhưng nàng không cần được Định yêu tới già, hay cũng cần nhưng không
sợ hãi bị Định bỏ rơi. Tuy nhiên nàng rất sợ mối tình có thể là ngắn ngủi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.