LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 142

ta mới hành động theo lối rẻ tiền.

Kẻ nào lên tuổi, có đi giải trí lành mạnh chớ có nên dại dột mà le với em út
cho chúng biết căn cơ gốc ngọn của mình mà có khi phải mắc vào một cái
bẫy gỡ không ra như thế nầy.

Ông Mân không dại dột, nhưng ông bất cẩn. Là khách thường xuyên của vũ
trường, ông không thể giấu mãi căn cước của ông, mà như thế, ông chẳng
nên rớ tới vũ nữ, nhứt là trong những điều kiện khả nghi: một căn phòng
đẹp quá sức, sáng đèn, là không có vẻ là nhà ở.

Đã quen thức khuya rồi, Định lấy giấy ra viết thơ ngay.

Sài Gòn, ngày... tháng... năm...

Kính thưa ông,

Tôi rất xấu hổ mà kính gởi đến ông bức thơ xin tiền nầy. Ông tin hay
không, tôi cũng đành chịu, chớ biết sao giờ, nhưng quả thật tôi không phải
là một tay làm săng-ta, nên tôi nghe khó chịu lắm mà phải hành động như
vầy.

Nhưng tôi đang ở vào một thế cần tiền ghê lắm, không có số tiền ấy, gia
đình tôi sẽ nguy mất.

Thưa ông, do một tình cờ hết sức bất ngờ một bức ảnh của ông đã lọt vào
tay tôi. Bức ảnh nầy, ông bị chụp lén trong lúc ông cụp lạc với người vũ nữ
hiệu là Thu Mai của vũ trường Tonkiti, đó là bức ảnh thứ nhì, còn bức thứ
nhứt thì ai đang nắm chắc ông biết rồi.

Nhưng ông chớ lo. Không có bức thứ ba đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.