LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 146

Thật là nguy! Ông Mân tự thề rằng từ đây ông mà có đi giải trí lành mạnh,
ông sẽ trá hình làm ông Ba Tàu thì yên tâm nhứt. Có đi nhảy, ông vui vài
tiếng đồng hồ rồi về, lạy các bà vũ nữ ba bốn chục lạy, không hề dám bắt
bồ với các bả nữa, cho dầu chỉ một đêm thôi vì cái bản mặt của ông không
còn em nào mà không biết.

Nhưng cái tai nạn bây giờ, tính sao cái đã? Ba trăm ngàn đối với ông không
bao nhiêu, nhưng thằng khốn kiếp nầy lại cho ông biết nó còn một bản
"chụp lại". Nếu nó lưu manh ông sẽ bị làm tiền mãi mãi.

Ông Mân định đi tìm kẻ hù ông để bắt đền. Từ ngày ông đầu hàng, ông rất
mực thiện cảm của họ. Ông sẽ bắt đền họ cái chỗ họ bất cẩn, để lọt một bức
ảnh vào tay người khác. Họ là người biết tự trọng thì không thể họ cho em
út làm tiền ông, họ chỉ bất cẩn thôi.

Để khỏi mang tiếng, họ sẽ mần thịt thằng nầy.

Đó là một mẹo tự vệ rất hữu lý và rất tài tình, nhưng rốt cuộc ông Mân vẫn
không dám thi hành mẹo ấy. Ông sợ thằng ấy cố lỳ chịu chết để trả thù và
bạn nó sẽ làm đúng theo lời dặn của nó thì chết chớ chẳng chơi.

Ông thở dài, nhẫn nại chịu số phận, lấy giấy ra sao lại lời nhắn tin, rồi đích
thân ông mang đến nhà báo "Buổi chiều".

Xong, ông ghé ngân hàng để rút đủ ba trăm ngàn đồng toàn giấy lớn.

Báo tên là "Buổi Chiều" mà lại đề ngày buổi sáng hôm sau, nhưng vẫn ra
buổi chều hôm nay, mới là kỳ cục. Ngày giờ hẹn là l l giờ trưa mai. Nhưng
sợ sáng mai hoặc chiều nay bị kẹt cái gì, không đi lấy tiền được thì khổ với
kẻ vô hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.