LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 176

- Cô hay ngộ nhận lắm đấy nhé. Hồi nãy, nếu cô không có ngộ nhận, không
có buồn ta đã ghé Ngân Đình có phải là sạch sẽ hơn không.

- Em đâu có buồn.

Lan cố đính chánh cái tin tưởng của Định rằng nàng đã buồn, sự cố ý thấy
rõ quá và nhờ vậy mà Định lại thấy rõ được điều khác là tự ái của Lan to
lắm, nàng không muốn thú nhận đã yêu Định một cách gián tiếp bằng nỗi
buồn ấy.

"Ừ, nàng có yêu mình, nàng mới phải buồn, khi ngộ nhận rằng mình đã yêu
Liên".

Định nghĩ như vậy rồi nghe sướng mê tơi, không phải vì được Lan yêu như
vậy mà vì lẽ khác. Cả hai đứa đều là hai cây tự ái, hai cây kiêu hãnh trên
đường tình, cô thì yêu mà không chịu thú nhận, còn cậu thì chỉ thích chinh
phục thôi, chớ không hả miệng hứng trái chín rụng.

Tự ái đực rựa của chàng sẽ được thỏa mãn vì chàng sẽ phải cam go chiến
đấu trong cuộc chinh phục. Chàng sướng là vì vậy.

Lan là gái đã hoen ố

- ít lắm là về mặt xác thịt

- nàng lại bị chị nàng làm quà biếu chàng. Như thế Lan không đáng giá cho
chàng yêu. Nhưng chàng lại muốn yêu Lan, thì chỉ có sự kiêu hãnh của Lan
mới xóa được chỗ thiếu điều kiện của nàng mà thôi, bởi vì sự kiêu hãnh ấy
cho chàng có dịp chiến đấu để chinh phục mà bọn đực rựa rất thích, lại cứu
vãn được hoen ố của Lan về mặt tinh thần; không, Lan không phải là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.