LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 212

Định cứ nói mãi một mình bỗng thấy mình trơ quá, gọi bồi trả tiền rồi nói:

- Ta đi ăn cơm, em nhé.

Lan vẫn ngồi đó mà làm thinh. Khiến Định phải hạ giọng xuống:

- Đừng có làm xi-căng-đan ở đây, kỳ lắm. Có ông ký giả ổng ngồi trong xó
kia, coi chừng ổng đăng nhựt trình thì chết.

Định dọa như vậy, chớ không có ông nhựt trình nào cả, và quả nhiên Lan
sợ, đứng dậy, nhưng đi ra trước chớ không cùng đi với Định. Định buồn
cười quá. Đã "buồn nôn" mà còn sợ bị đăng nhựt trình. Lan còn cổ điển,
còn trưởng giả hơn cả những người đang ở trong hàng ngũ trưởng giả nữa,
họ thì họ có làm cái gì họ mới sợ, còn Lan, chỉ mới bị dọa một cách vô cớ
đã hoảng lên rồi.

Thật là chiếc áo không làm nên thầy tu chút nào.

Lan còn bé bỏng, không biết gì nhiều mà sợ đại vậy thôi. Nhưng dầu sao
nỗi sợ ấy cũng chứng tỏ rằng căn bản thật của nàng không phải là bất chấp
ước lệ của xã hội như bọn của nàng thường khoe.

Định càng biết rõ Lan, càng thích, mà đồng thời cũng càng lo. Nếu Lan là
người bình thường thì nàng sẽ yêu thật sự, sẽ đau khổ khi dứt tình, rắc rối
không biết bao nhiêu.

Người đẹp giận, bỏ đi luôn ra đại lộ Nguyễn Huệ, khiến Định càng buồn
cười hơn. Xe chàng đậu ở đằng ấy. Thế nên chàng bình thản nối bước theo
bạn và khi Lan quẹo qua khỏi phòng chưng bày kiểu mẫu của hãng
Intemational thì nàng khựng lại vì chợt thấy chiếc Peugeot sơn trắng đục
của Định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.