Lan bật cười và Định nói:
- Hễ cười rồi thì huề, hổng giao giận nữa đa nghen.
- Hư, anh hư lắm. Em không chắc được anh yêu hơn ba tháng đâu.
Để đánh trống lấp, Định hỏi:
- Em nói rằng má của con Minh sẽ mua chồng cho nó, mà mua bao nhiêu
và loại gì. Anh làm cuộc-chê, có thể đó là một áp-phe ngon lành lắm.
Lan cưới ngất rồi rủa:
- Mắc dịch! Anh coi con người như món đồ sao chớ?
- Là tại anh thành thật, thẳng thắn, trắng trợn như bọn "buồn nôn" của em.
Anh hỏi em vậy chớ các mụ mối họ không làm nghề cuộc-chê về con người
hay sao?
Chỉ có điều là họ tự xưng là mai mối chớ không xưng là cuộc-chê, còn việc
của họ nói là "làm phước cho hai gia đình", chớ không nói là làm áp-phe
như anh, nhưng chung qui, họ với anh cũng cá mè một lứa với nhau mà thôi
chớ nào có khác gì đâu.
- Nhưng anh đã làm áp-phe về con người lần nào chưa?
- Chưa. Tại cái tiếng "mua" của Lan nó giúp anh phát minh được nghề mới
ấy.
- Nếu vậy em cũng được hưởng hoa hồng chớ, vì sáng kiến còn quan trọng
hơn là hành động nữa.