LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 214

Lan bật cười và Định nói:

- Hễ cười rồi thì huề, hổng giao giận nữa đa nghen.

- Hư, anh hư lắm. Em không chắc được anh yêu hơn ba tháng đâu.

Để đánh trống lấp, Định hỏi:

- Em nói rằng má của con Minh sẽ mua chồng cho nó, mà mua bao nhiêu
và loại gì. Anh làm cuộc-chê, có thể đó là một áp-phe ngon lành lắm.

Lan cưới ngất rồi rủa:

- Mắc dịch! Anh coi con người như món đồ sao chớ?

- Là tại anh thành thật, thẳng thắn, trắng trợn như bọn "buồn nôn" của em.
Anh hỏi em vậy chớ các mụ mối họ không làm nghề cuộc-chê về con người
hay sao?

Chỉ có điều là họ tự xưng là mai mối chớ không xưng là cuộc-chê, còn việc
của họ nói là "làm phước cho hai gia đình", chớ không nói là làm áp-phe
như anh, nhưng chung qui, họ với anh cũng cá mè một lứa với nhau mà thôi
chớ nào có khác gì đâu.

- Nhưng anh đã làm áp-phe về con người lần nào chưa?

- Chưa. Tại cái tiếng "mua" của Lan nó giúp anh phát minh được nghề mới
ấy.

- Nếu vậy em cũng được hưởng hoa hồng chớ, vì sáng kiến còn quan trọng
hơn là hành động nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.