LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 216

- Sao lại không?

- Kẻ lạ mặt như anh, sờn sớt vô đề nghị nầy kia, ai mà tin. Nếu có em bảo
đảm thì trôi. Nhưng bạn của em mà em làm cuộc chê cái kiểu đó, em sẽ xấu
hổ đến tự tử mất.

Đôi bạn cười xòa với nhau.

Định cười vui thật sự, nhưng trí chàng lại xem xét nó một cách nghiêm
trang.

Chàng thấy rằng nếu tái bản cái cú ông Mân-Thu Mai thì nguy hiểm lắm,
vả cũng chẳng có thường để mà tái bản. Vậy thì cứ làm như các công ty nặc
danh gặp gì buôn nấy.

Chàng có một thằng bạn khá thân hồi hai cậu còn học đệ nhị, tức năm
chàng 18. Sáu năm đã qua rồi, và nghe đâu là nó học kỹ sư Arts et
manufactures trong Phú Thọ thì phải. Xứ ta không có kỹ nghệ thì nó dám
đang thất nghiệp lắm.

Nhưng Định còn giữ cái áp phe nầy cho thật chín mùi nên lo ăn uống cái đã
và nói chuyện khác.

Trong khi Định ăn bánh hỏi tôm nướng thì Lan ăn chạo là món mà chàng
ăn không được. Chàng có tật không bao giờ nuốt trôi những món ăn ngòn
ngọt.

Cái khẩu khiếu ấy thật là mâu thuẫn với lối thích về phụ nữ của chàng.
Chàng ưa bề ngoài lập thể mà bề trong cổ điển, nói một cách khác, chàng
thích hạng gái ăn mặc, đi đứng, tác phong đợt sống mới mà cảm nghĩ lại
giống gái bình thường. Tức ngọt pha với mặn đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.