LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 234

- À, cái đó thì tôi sẽ mỏi mòn mà chết mất. Biết bao giờ cho người đẹp có
hứng! Nhưng không sao, tôi sẽ bền chí, và nếu phải hóa thành đá vọng... ăn
cơm, tôi cũng không ngán. Người đẹp ơi, thôi, xin phép nhé, và đêm sau,
tôi sẽ trở lại thăm người đẹp.

- Cám ơn ông.

Ông Mạnh trở về bàn của ông mà hai người bạn đồng niên của ông đang
đợi chờ kết quả:

- Thế nào?

- Ông Huân hỏi.

- Nó hứa sẽ đi, nhưng chưa biết ngày nào.

- Ông Mạnh đáp xuôi xị.

- Như vậy cũng bằng như ông De Gaulle hứa cho dân ta độc lập, năm 1945.
Vậy toa trả tiền đêm nay không còn chối cãi gì được.

Thì ra, đây là một vụ đánh cá. Họ cá với nhau hễ ông Mạnh mời cô thu
ngân đi ăn cơm được thì họ trả tiền bữa ăn ấy, bằng ông thất bại ông phải
trả bữa rượu nầy.

Chỉ có thế thôi.

Nhưng ông Mạnh không chịu, chỉ có thế thôi. Ông sẽ được Liên, ông mới
nghe cho. Và ông tin rằng ông sẽ được. Từ thuở giờ, ông chưa hề muốn cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.