LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 262

lái từ năm nó 15 tuổi. Nó lại không còn khỉ, không đùa giỡn lúc lái xe bao
giờ.

- Nhưng không, em đừng đi.

- Chị nầy kỳ!

Lan nói vậy, nhưng cứ cho áo quần vào chiếc va ly nhỏ, loại va ly mà các
hãng hàng không dân sự biếu hành khách, và các hiệu ta nhại kiểu mẫu,
làm bán ra đầy đường.

Liên nhìn em làm công việc ấy bằng đôi mắt thù ghét trông thấy là biết
ngay. Từ bao lâu nay, nàng có hơi ghen ghen với em, nhưng rồi tự nhủ
mình nên chỉnh đốn tình cảm lại cho nó phải đường, ai may nấy nhờ, ai rủi
nấy chịu, nàng chưa được, không hề bị Lan tranh giành với nàng, thì sự
ghen tuông của nàng vô lý lắm.

Nhưng khi nãy, sau khi Lan ra đi, ràng tưởng tượng đến cuộc vui của Định
và Lan rồi đâm ra ganh tị. Nàng đang ngồi mà tức mình, thì Lan trở về báo
một tin còn vui hơn nữa của nó, nhưng càng làm cho nàng tức thêm.

- Tao biểu dẹp đi có nghe không?

Liên đã đổi lối xưng hô, dùng cách ăn nói của những lúc Lan không ngoan,
hồi sáu bảy năm trước đây, khiến Lan ngạc nhiên lắm vì từ lâu rồi, nàng đã
không còn quen với những tiếng "Mầy", "Tao", của chị nàng nữa.

Liếc nhìn chị, Lan hiểu ngay. Nhưng nàng không còn thương xót, không sợ
hãi, cũng chẳng chê cười thầm gì Liên, vì nàng thấy tình cảm của Liên tuy
trái, nhưng cũng rất tự nhiên.

Lan đã xong rồi, kéo cái khóa éclair lại, rồi cứ tự nhiên bước đi, Liên nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.