LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 32

tiếng nấc.

Chàng quay lại thì bắt gặp đôi mắt của con bé, nó chắc đã hiểu cái gì, và
hoảng sợ, nó van lơn cầu khẩn chàng một cách im lặng, cầu khẩn, nhưng
không hạ mình thái quá, vì nó vẫn còn phong thái kiêu hãnh của một đứa bé
cứng đầu.

Nó năn nỉ xin xỏ, nhưng chắc chắn nó không chịu lạy như chị nó đâu.
Chính vì điểm ấy mà chàng do dự. Chàng thuộc hạng người chỉ biết thương
xót kẻ nào còn biết tự trọng đôi chút mà thôi.

Định chau mày, cắn môi, suy nghĩ rất nhiều, rồi hai phút sau, chàng lặng lẽ
nhìn con bé và bà già đâm heo thuốc chó, rồi chỉ tay vào buồng.

- Vạn tạ ơn anh!

Liên nói rồi mở xắc tay ra, lấy chìa khóa khi nãy mà trao lại cho Định.

Định cười gay gắt rồi hỏi:

- Té ra cô gạt tôi, lấy chiếc chìa khóa nầy để có thể vào nằm vạ ở đây, nếu
tôi cương quyết từ chối, chớ không phải để kiểm soát cái khỉ khô gì hết ráo
? Ha...ha...ha...Tôi còn non quá! Nhưng đây là một bài học hay cho tôi.

- Xin anh tha tội cho em và bỏ qua tất cả, giờ mà anh đã ban ơn bố đức rồi.

Thưa anh, giờ đã bốn giờ rưỡi, lối mười giờ rưỡi là xong hết, và nó sẽ tự
lực ra về một mình vì giờ đó em làm việc, còn bây giờ thì nó đã có bà mụ.
Em ở đây, chỉ làm khổ cho anh mất công tiếp em mà thôi chớ chẳng ích gì,
vậy em xin phép anh em về, và một lần nữa xin vạn tạ ơn anh.

- Cô về! Ha... ha... ha... Thôi thì cô cứ về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.