LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 335

tìm guốc, chạy ra cửa, chắc lòng đã bị một trận đòn ghen bầm mình, mặc
dầu trời mà biết cho nàng rằng nàng không mơ một nhân tình nào cả, không
đợi ai tới chinh phục nàng cả. Chỉ vì buồn chán quá, nàng mừng rỡ khi thấy
mình có khách, chỉ vì thế thôi.

Liên sững sờ và câm lặng đến mấy mươi giây trước người khách đang nhìn
nàng mà mỉm cười, sau cái cúi đầu chào rất lễ độ và lịch sự.

- A... ơ ông? À, ông Đáng! Ông tìm tôi hay tìm nhà ai?

- Dạ tôi đến thăm cô đây chớ !

- Mời ông vào.

Liên cuống quít lên như con gái mười bảy đời xưa "bị" người ta đi coi mắt.
Nàng toan chạy vô buồng, trong khi chưa mời khách ngồi, nhưng chạy vô
buồng để làm gì, thật là vô lý hết sức. Nàng ấp úng nói:

- Thưa mời ông ngồi chơi!

Ông Đáng chậm rãi ngồi xuống và Liên đã bớt bối rối, ngồi đối diện với
ông.

- Dạo nầy cô mạnh giỏi chớ?

- Thưa, cám ơn ông, như ông thấy.

- Tôi thấy điều nầy không phải nói nịnh cô đâu, là cô hồng hào, tươi trẻ hơn
trước nhiều lắm.

Quả thật ông Đáng nói đúng sự thật. Khỏi thức đêm gần bốn tháng nay, sức
khỏe của Liên tăng lên. Nàng lại đang mặc một chiếc sơ mi ngắn tay, màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.