LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 348

Con người của ông Đáng rất khó hiểu lúc ban đầu. Ông ta ít nói, ít cười, có
vẻ như hiểm sâu vậy. Nhưng không phải thế. Đó là một kẻ hiền lành nhứt
đời, ăn ở rất có hậu với tất cả mọi người.

Chỉ ba tháng yêu đương nhau là Liên biết rõ chơn tướng của ông Sang, ông
ta không yêu, chỉ bắt tình với nàng vì cần một người đàn bà đẹp vậy thôi.
Nàng đã đâm tiếc ông Đáng... nhưng không hối hận lắm, vì nàng tin rằng ai
cũng có số cả.

Liên cứ ngồi đó mà làm thinh. Những người khách ở trọ trong nàng đang
cãi vã ầm ĩ lên về cái vụ đi hay không với ăn cơm với ông Đáng.

Nàng là chủ tịch, nhưng chủ tịch bù nhìn, và rốt cuộc một kẻ trong ấy quyết
định là phải đi, bởi không đi thì vô lý quá. Mình đang buồn, đi một vòng
với người bạn trai đã có gì đâu.

Kẻ vô hình ấy vừa thắng thế thì ông khách nói:

- Tôi biết cô ngại bắt tôi phải đợi lâu, nhưng tôi vui lòng ngồi đợi cô đến
tám giờ rưỡi cũng chẳng sao. Nhưng tôi nghĩ cô chẳng cần điểm trang lại,
cứ để như vậy, mặc vào bất kỳ chiếc áo xấu nhứt nào của cô, cô vẫn đẹp
nhứt Sai gon rồi.

Ông Đáng không nói nịnh đâu. Ông ta thấy như vậy và nói ra đúng ý nghĩ
của ông.

Liên nghĩ thầm để khỏi phải trách cứ chính mình về sau: "Ông ta không cần
làm đỏm, thì hẳn ông ta không có ẩn ý gì hết, như vậy thì nhận lời được".

Nghĩ xong ý nghĩ tự lừa ấy, nàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.