LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 351

Bấy giờ Liên mới thấy là xe chạy vào hướng Chợ Lớn vì họ đã qua khỏi
khu cư xá Nguyễn Tri Phương rồi.

- Cô có khiếu thương mại hay không cô Liên? Ông Đáng hỏi.

Liên cười và đáp:

- Tôi cũng chẳng biết rõ tôi. Từ thuở giờ tôi chưa hề làm ăn, vì không có
vốn.

- Nhưng cô cũng không mơ có công việc làm nữa hay sao?

- Có, nhưng tôi chỉ mới mơ đây thôi, không có mộng lớn, chỉ ước mơ một
tiệm may là cùng.

- Thật ra thì nhiều công việc làm ăn không cần khiếu thương mại cho lắm.
Chẳng hạn như lập tiệm may chẳng hạn. Nhưng tôi lại có một sáng kiến
hay ho hơn. Tôi định mở một mỹ viện, không sửa sắc đẹp, không uốn tóc,
hóa trang cho ai cả, mà chỉ trị chứng phát phì của các bà bằng hơi nóng và
tẩm quất. Ăn tiền ghê lắm. Đất Saigon có ít lắm là một trăm ngàn bà nhà
giàu mập, mà bà nào cũng khổ sở về thịt và mỡ của các bà hết.

Phương pháp của tôi cũng có hiệu quả chớ không phải bịp, nhưng ví thử
bịp cũng cứ thành công như thường vì trong một trăm ngàn bà, sẽ có ít lắm
là mười ngàn bà đến trị thử. Nếu tôi không thành công, các nạn nhơn của
tôi sẽ đồn đãi ra, chín mươi ngàn bà kia tẩy chay tôi, nhưng đập được mười
ngàn bà, đã ẵm được một số tiền kếch xù rồi.

Liên cười ngoặt nghẹo rất lâu mới nói được:

- Sáng kiến của ông rất ngộ nghĩnh, mà ông trình bày cũng rất buồn cười
lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.