LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 352

- Ờ chắc cô buồn cười vì tiếng "đập" của tôi. Nhưng thật ra thì không có
đập. Tôi chỉ lấy của mỗi bà một ngàn bạc thôi, để trị cho họ suốt 15 hôm.
Mười lăm hôm điều trị một chứng bịnh mà các bà rất sợ hãi, thì xỉa ra một
ngàn bạc nào có ăn nhằm gì đối với các bà, phải không cô?

- Vâng.

- Mười ngàn bà, tức là mười triệu bạc. Cô có thấy là to tát hay không?

- Quả thật tôi không ngờ !

- Sở phí chẳng có gì, sang hai căn nhà gạch ở mặt tiền đường độ hai trăm
ngàn, trang trí một trăm ngàn nữa là ba. Những cái thùng hơi nóng cá nhơn
bằng vải nhựa plastique che vừa trọn thân mình một người, cái đầu thò ra
ngoài, độ một trăm đồng một chiếc, sắm lối mười chiếc, cũng chỉ có một
ngàn bạc thôi. Thùng nấu rước và ống hơi, vài ngàn nữa, rồi thôi, không
còn gì cả.

Nhân viên thì ba cô tẩm quất lương sáu ngàn là hậu lắm, vì họ sẽ được rất
nhiều buộc boa của khách hàng sang trọng của tôi.

Cô đã thấy là tôi cần sự hợp tác của cô chưa?

- Dạ chưa.

Xe đã qua khỏi mũi tàu Phú Lâm khá xa. Ông Đáng giải thích :

- Công việc nào cũng cần người điều khiển. Nhưng một bà giám đốc một
mỹ viện trị bịnh mập mà xấu xí và nặng cân thì buồn cười quá đi.

Liên lại cười ngặt nghẹo trước hình ảnh một bà mập tù lu mà có tham vọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.