LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 354

- Tôi cứ lo cô ngồi buồn. À, ta trở lại việc làm ăn. Bà giám đốc một mỹ
viện, như vậy, phải đẹp và dong dải thon người, và cô mà điều khiển cái
nhà đó ăn chắc. Cô cứ quảng cáo rằng trước kia cô cân nặng 80 ký, ngày
nay được như thế nầy là nhờ phương pháp hiệu nhà, các bà sẽ tha hồ mà tin
và đổ tiền ra.

Liên lại cười ngặt nghẹo vì trò móc túi các mệnh phụ phu nhơn nặng cân.
Nhưng nàng cử tưởng là ông Đáng nói đùa.

- Cô nghĩ sao? Ông Đáng hỏi. Lương của bà giám đốc mười ngàn một
tháng, nhưng làm việc phải mười tiếng đồng hồ vì có bà là công chức, chỉ
có thể đến được sau giờ tan sở chiều. Tuy nhiên người giám đốc, công việc
không có nhọc lắm đâu.

Thì ra ông Đáng nói thật. "Ừ, Liên nghĩ, 10 triệu đồng cũng là một áp phe
đáng kể, kể cả với ông triệu phú nầy nữa chớ không phải chuyện chơi như
thoạt tiên mình đã ngỡ".

Ông Đáng nói thêm một ý nghĩa:

- Mập là cơn ác mộng của mấy bà nhà giàu của bất kỳ nước nào, tôi tin
rằng mỹ viện của ta sẽ thành công rực rỡ.

Liên nghĩ rằng một kỹ nghệ gia mà lại nghĩ ra một cơ sở làm ăn như vậy,
không phải vì ý chí khuếch trương kỹ nghệ mà để giúp đỡ ai đó, một người
phụ nữ đang túng thiếu, giúp một cách kín đáo, giúp mà như là nhờ cậy một
sự hợp tác cần thiết.

Nàng cảm động lắm.

Nhưng nàng thấy là không tiện nhận lời chút nào. Không, lần sau, nàng sẽ
trốn ông Đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.