Ông Đáng không thúc hối mà cũng chẳng buông tha:
- Cô nghĩ lại xem sao. Cô ừ một tiếng là hai tháng sau cơ sở đã có thể bắt
đầu hoạt động được rồi, và một tháng sau là cô bắt đầu làm việc. Tuy nhiên,
tôi có thể ứng trước lương cho cô ngay từ bây giờ.
Công việc không khó nhọc đâu, tôi bảo đảm với cô. Chính tôi cho người
chuyên môn huấn luyện nhơn viên, tất cả đều là phụ nữ và chính tôi chỉ cô
cách cô điều khiển họ. Công việc của cô chỉ gồm có hai điểm: tiếp khách
để giải thích những gì các bà cần biết, lập thời dụng biểu tùy theo giờ hẹn
của các bà, thế nào mà các bà không ai phải chờ đợi lâu, mà nhơn viên của
ta cũng không ai phải làm việc bù đầu một lúc, rồi ngồi không mà chơi.
Không, công việc không có gì khó khăn đâu.
Không còn mặt trời nữa, nhưng đầu rặng cây xa vẫn còn giữ chút ít màu
son Tàu.
Đằng kia, đã có vài chiếc xe quay đầu để trở về thành phố, và ông Đáng
nói:
- Ta về tới ngoài ấy là vừa đói tới phải không cô Liên?
- Dạ.
Đêm ấy Liên về tới nhà hồi chín giờ rưỡi. Lúc nàng xuống xe, ông Đáng
nhắc lại:
- Xin cô nghĩ giùm cho về sự hợp tác mà tôi đề nghị với cô và chúc cô ngon
giấc.
- Cám ơn ông, xin chúc lại ông như vậy.