LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 39

đắc vì chàng nghe tiếng rên hừ hừ, nho nhỏ vẫn còn. Bấy giờ chàng mới
hoàn hồn lại phần nào, nhưng vẫn không dám mong rằng vị bác sĩ nầy sẽ
cứu được một con bé hấp hối.

Chàng không dám theo vị lương y vào trong và mệt lả người, chàng nằm
dài trên đi văng, bịt tai lại y như con đà điểu trong sa mạc chúi đầu vào cát
để khỏi thấy cơn nguy tiến đến.

Rồi chàng ngủ quên luôn.

Khi bị đánh thức dậy, Định càng hoảng hơn, vì chàng đang ngủ say, nhớ
mang máng mình đang mắc họa, nhưng quên phức là họa gì.

Thấy chiếc áo choàng trắng của bác sĩ, chàng ý thức lại mọi việc và càng sợ
hãi hơn nữa.

Chàng vụt ngồi dậy và hỏi lia:

- Sao, có hy vọng gì không bác sĩ ?

Ông thầy thuốc cười ngất mà rằng:

- Câu ấy, đáng lý gì anh hỏi bốn tiếng đồng hồ trước đây, vì bây giờ đã là
hai giờ sáng rồi. Anh thật là con người vô ưu. Không sợ ở tù hả ?

- Trời ơi, té ra nó đã chết rồi ?

Chàng tái mặt mà hỏi như vậy.

- Nếu nó chết tôi đâu có cười.

- Chớ thế nào bác sĩ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.