LỮ ĐOÀN MÔNG ĐEN - Trang 467

Bảy giờ tối thứ hai. Định và Lan sửa soạn vừa xong để đi ăn cơm thì thấy
chiếc trắc xông mà Lan đã thấy rồi, với lại người lái xe quen mặt, đậu lại
trước cửa nhà chàng.

Định làm bộ nói:

- Nguy mất rồi Lan ơi, chắc dưới bến tàu có hàng hóa gì và cần thương
lượng cấp bách nên thằng nầy nó mới tới gọi anh đây. Thôi thì em chịu
phiền đi ăn cơm một mình, anh sẽ tạ lỗi với em về sau, em bắt anh lạy mấy
trăm lạy anh cũng sẽ sẵn lòng lạy em hết.

Chàng vốn biết không có cái bữa ăn tối nay, nhưng không biết nói làm sao
với Lan nên đi ăn cơm nơi nào, đợi người nầy đến để có cớ mà rứt.

Nói xong, chàng ôm đầu Lan rồi hôn lên tóc nàng rất dài. Lan thất vọng và
buồn hiu. Càng hơi ngạc nhiên và nghe hình như có một tiếng nấc nhẹ rớt
lại nơi buồng khách, khi Định bước ra khỏi cửa.

Định chạy vòng trước đầu xe để leo lên từ cửa bên kia, và trước khi hụp
xuống, chàng vẫy tay như một du khách làm hiệu giã biệt người tiễn đưa.

Cửa xe đóng lại kêu một cái hụp thì chiếc trắc xông vọt liền.

Họ còn ghé một nơi kia để Định bỏ sơ mi trắng đứng đắn mà chàng thường
mặc, thay vào đó một chiếc áo sơ mi bông lập thể, đeo vào mũi một cặp
kiếng đen, và gắn lên môi một bộ râu giả.

Chàng phải tới sớm hơn ông Mạnh, nhưng không được để cho Liên nhận ra
chàng vì Liên có thể ái ngại rồi đuổi ông Mạnh đi ngay thì hỏng cả.

Quả nhiên mười phút sau đó, người nữ thu ngân viên của vũ trường
Eldorado không nhận diện được chàng. Liên vốn không hay quan sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.