LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 102

Ông Bassat - người kỵ mã đầu tiên - kinh ngạc kêu lên:
- Richards! Làm gì đây?
- Thưa, Joss Merlyn chết rồi, lão bị ám sát. Bà sai tôi tới đây, cùng cô bé
cháu vợ lão...
Vừa giữ ngựa cho chủ xuống, anh ta vừa kể lại câu chuyện. Ông Bassat
nói:
- Hắn chết không đáng tiếc. Ta chỉ tiếc không được chính tay ta còng hắn
lại thôi. Nào, các anh vào trước, ta cần hỏi chuyện cô bé nầy!
Ông kinh ngạc khi biết Mary vượt ngần ấy đoạn đường đến báo tin cho
ông, nhưng ông cũng nghiêm nghị trách nàng:
- Tại sao khi tôi đến, cô lại nói dối tôi? Bảo không biết gì cả? Tôi ngờ là cô
đồng lõa với quân gian...
- Tôi vì dì tôi. Vả lại, lúc đó tôi cũng chưa biết gì nhiều bằng bây giờ.
Ông tòa nhìn cô gái từ đầu chí chân, giọng ông dịu xuống:
- Dù sao, cô rất đáng khen. Nhưng cô kiệt sức rồi, hãy ngồi trên xe mà nghỉ
chân!
Rồi ông gọi Richards lại dìu Mary lên xe.

***

Sân chìm trong bóng tối, giờ sáng rực, tiếng ngựa hí, tiếng người nói
chuyện vang lên. Trong một chốc, các cửa nẻo mở toang. Rồi có tiếng
người nói to:
- Còn một xác chết trên lầu nữa !
Mary tái mét, nhắm nghiền mắt. Giọng ông Bassat vọng lên bên tai:
- Có tin buồn cho cô ! Mary ! Nhưng tôi tin là dì cô không phải đau đớn; bà
chết liền tại cửa phòng, bà cũng bị đâm như Joss. Tôi xin chia buồn cùng
cô.
Mary mở bừng mắt. Ông Bassat đứng cạnh nàng, buồn rầu nhắc đi nhắc lại
rằng dì nàng chết ngay không phải đau đớn...
Mary ngồi im, nàng cầu nguyện cho dì tìm được sự giải thoát bình yên,
nàng xin dì tha thứ cho nàng, cho hành động nàng, hiểu lòng nàng. Nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.