LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 103

mong mẹ nàng đón lấy dì. Những ý nghĩ ấy an ủi Mary chút đỉnh, vì cô gái
vẫn cho là dì nàng chết vì mình.
Rồi nàng nhớ lời Jean: "Tôi chưa hề giết người" và lời bà thầy bói : "Tay
anh sắp đẫm máu. Anh sẽ giết người". Những điều nầy, tuy rời rạc nhưng
đều như tố cáo Jean, có thể lắm, vốn ghét anh sẵn, Jean dám phạm tội sát
nhân...
Tởm quá! Trời ơi! Giá nàng đừng đi! Nàng sẽ chết luôn. Nàng chả hối tiếc
gì. Tởm quá! Người nàng yêu...
Hừ! Bây giò nàng chỉ khẽ nói với ông Bassat:
"Tôi biết kẻ giết người!" và đưa ông cùng đoàn tùy tùng đến nhà Jean...Dễ
quá, nhưng tại sao nàng do dự?
Bỗng có tiếng vó ngựa thật gấp rồi đều đặn, hòa hưỡn trước quán. Cũng
như mọi người, Mary hồi hộp, chờ đợi.
Ông Bassat bước ra khi người kỵ sĩ ngừng lại:
- Nhân danh đức vua, tôi hỏi anh làm gì trong đêm tối trên con đường nầy?
Người kia kéo cương ngựa, bước vào. Khi ông cúi xuống, Mary thấy mớ
tóc trắng toát quen thuộc và giọng ông dịu dàng, chậm rãi như thường lệ:
- Ông là ông Bassat ở North Hill? Mary Hellan đến cầu cứu với tôi, nhưng
tôi đến quá trễ...tôi là cha phó xứ Altarnun.

***

Mary ngồi lặng trong phòng ăn nhà cha xứ. Mọi người quá tốt với nàng,
nhất là ông Bassat, ông vỗ về nàng như dỗ đứa trẻ con:
- Cô hãy quên mọi sự. Không bao lâu kẻ giết dì cô sẽ đền tội. Và khi nào cô
khuây khỏa, muốn đi đâu, làm gì, tôi sẽ giúp cô được như ý. Cô đã làm hết
sức cô, không có gì đáng trách.
Mary không nghe gì, không thấy gì mà cùng không thiết gì. Cô không tự
quyết định gì. Khi cha Davey đề nghị để đưa nàng về nhà ông, thì ai cũng
hài lòng.
Nếu Mary là đàn ông, mọi sự chắc khác hẳn. Người ta buộc cô đến Bodmin
hay Launceston để ra tòa. Nàng sẽ lo lấy chỗ ở nơi ăn và khi xong mọi thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.