LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 105

Minh Quân & Mỹ Lan

Lữ Quán Giết Người

Chương 11

Một tiếng động khẽ sau lưng làm Mary giật mình. Cha Davey bước vào:
- Cô đã khoẻ chưa? Tôi có làm rộn cô không?
- Thưa cha không, con đang mong cha về.
- Thật ư? Thế thì tốt quá! Mary! Cô đã dùng bữa với tôi một lần, bây giờ lại
ăn với tôi lần nữa nhé?
Ông nói và tháo đồng hồ tay ra sửa lại theo đúng đồng hồ treo tường.
Giọng ông đều đặn:
- Có điều, lần nầy tôi bận, nếu cô không mệt, tôi nhờ cô dọn bữa. Các thức
ăn đã có sẵn cả, chỉ việc hâm nóng và bưng lên. Tôi phải viết vài lá thư...
Mary vội vàng thưa nàng rất vui mà làm việc đó.
- Vậy thì hẹn đến bảy giờ, nghe?

Mary xuống bếp. Cô thấy thoải mái đôi chút trong khung cảnh nhà bếp. Chỉ
một nhoáng là xong việc chỉ còn chờ đến giờ là bưng mâm lên.

Nàng ngạc nhiên thấy khác lần trước; giấy tờ trên bàn ngổn ngang, trong lò
sưởi nhiều giấy đang bốc cháy. Nàng hơi lúng túng vì có cảm tưởng mình
đang bị quan sát:
- Mary Yellan! Cô hết tò mò rồi sao? Cô không hỏi tôi làm gì ngày nay?
- Thưa cha, con không dám xen vào việc riêng của cha. Con thật có lỗi. Cha
đã đến lữ quán giữa khuya để cứu con và đem con về đây...
Davey khoát tay:
- Đừng nhắc đến chuyện đó. Đừng tưởng tôi làm vì cô. Trong đời tôi, tôi
chưa hề làm bất cứ điều gì tốt cho ai mà không vì thấy có lợi cho tôi.

Mary sửng sốt. Nàng chưa từng nghe những lời lẽ như vậy ở miệng một
bậc tu hành. Nhất là ở cha Davey, người mà nàng rất mực kính trọng, tin
cẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.