LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 116

Mary im lặng. Hy vọng như bừng lên trong tim nàng, nhưng đồng thời, cô
gái lại cũng nhớ ra rằng sương mù là kẻ thù của thợ săn cũng như con mồi!

Người đàn ông kéo cương ngựa bất ngờ, giục đi về phía trái, tiến lên chỗ
đất cứng hơn, ngựa đạp trên đá. Sương mù vẫn bao phủ xung quanh.
- Đêm nay chúng ta dừng nghỉ lại đây. Tối nay, cô chịu khó ngủ trên
giường đá vậy. Ngày mai sẽ lên đường. Đây là Roughton.

Ngựa lộc cộc lên đồi, chậm chạp. Một chốc sau, Mary đã ngồi trong hốc đá.
Nom nàng tựa một bóng ma trong tấm áo choàng. Cô gái cố thu mình lại,
đầu gối co dưới cằm, hai tay vòng quanh hai chân mà khí lạnh vẫn thấm
vào tận xương cô.

Hai con ngựa nép cạnh nhau bên vách đá tìm hơi ấm của nhau, chừng như
chúng cũng thấy sợ hãi nên chốc chốc lại quay đầu nhìn chủ bằng những
con mắt lo âu.

Người đàn ông ngồi cách cô gái cỡ hai thước thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn
nàng như muốn gợi chuyện, nhưng Mary tránh cái nhìn ấy, giữ vẻ lạnh nhạt
xa vắng làm ông ta ngượng ngập:
- Cô nên ngủ đi cho khoẻ. Đường còn dài và vất vả lắm đó, Mary!
- Tôi không buồn ngủ...

Mary trả lời vắn tắt. Thật ra, cô gái không dám ngủ, cô luôn phải đề phòng.
Im lặng, im lặng một cách nặng nề, khó thở đầy đe dọa. Chỉ có tiếng gió rít
qua khe đá, tiếng gió tợ như tiếng rền rĩ, ai oán, não nuột của những linh
hồn vất vưởng lang thang không chỗ trú ngụ giữa đêm thâu giá buốt.

Mary kéo mũ áo choàng chụp lên đầu, bịt kín hai tai để khỏi nghe tiếng kêu
than rởn gáy đó nhưng từ trong hốc đá sau lưng nàng, tiếng hú rền rĩ vẫn
vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.