LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 114

- Nghĩa là ông đưa tôi ra khỏi nước Anh?
- Còn biết cách nào khác bây giờ? Từ đây, Cha Davery sẽ rời bỏ giáo hội
mà trở về đời sống của kẻ... suốt đời lẩn trốn. Nhưng Mary ạ, cô đừng lo :
Cô sẽ thấy nhiều cảnh đẹp ở Tây-ban-nha, ở Phi châu, nếu cô muốn, cô sẽ
được dẫm chân trên cát nóng sa mạc. Cô muốn đi đâu, tôi cũng chìu cô...
Ủa! Sao cô cười? Cô định chế giễu tôi? Hay cô cho là tôi nói dối?
- Không! Tôi cười vì những điều vô lý ông vừa đề nghị. Ông quên rằng hễ
có dịp là tôi tố cáo ông ngay, hay sao?
- Cô quên chứ đâu phải tôi quên; đây không phải là miền nam của cô:
Helford dọc theo bờ sông, làng nọ tiếp nối làng kia. Đây khác hẳn: miền
bắc cũng hoang vu như đồng hoang, cô sẽ không còn thấy khuôn mặt người
nào khác, ngoài khuôn mặt tôi cho đến hải cảng nào mà tôi quyết định dừng
ngựa lại.
Mary gặng:
- Như thế, có gì chứng tỏ rằng khi rời Anh quốc, đến Phi châu hay đi đâu
nữa, tôi có thể trở thành bạn một kẻ sát nhân như ông?
- Tôi tin là lúc đó cô đã quên...
- Quên cả việc ông giết dì tôi?
- Phải, và cô còn quên nhiều việc khác nữa: đồng hoang man dã, lữ quán
Giao Mai, quên cả những giọt nước mắt trên đường Launceston, cả gã con
trai trộm ngựa và nụ hôn đầu của gã đã làm xao xuyến tim cô...
- Ông quá chủ quan...
- Không đâu! Tôi biết rõ các cô, tôi biết rõ giấc mơ của các cô gái. Rồi cô
xem, tôi hơn tên Joss, tên trộm ngựa, về điểm nầy. Cô sẽ thấy. Đừng nhíu
mày, đừng tỏ vẻ kinh tởm tôi kẻo rồi đến khi cô hối hận thì quá muộn!
Mary!

Mary quay đi để khỏi thấy khuôn mặt người trên ngựa cạnh cô.

Đôi ngựa tiến tới chậm chạp, bóng tối dầy đặc quanh họ, thỉnh thoảng ngựa
dừng lại bối rối, sợ hãi: mặt đất ẩm ướt, lún sâu hơn. Mary không thấy đồi
núi nữa, nhưng nàng hiểu rằng quanh đây đầm lầy rất đáng sợ. Nàng liếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.