LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 115

nhìn người đàn ông. Ông ta chồm mình tới trước như muốn chọc thủng
bóng đêm dầy kịt. Môi mím chặt, ông ta cũng hiểu rằng bất trắc, hiểm nguy
đang đón đợi mình.

Mary nóng bừng tuy nàng đang lạnh cóng: nàng đã thấy đầm lầy giữa ban
ngày; những bụi cỏ nâu lung lay trước gió như mời mọc nhưng trong nháy
mắt đã chôn trọn một con heo rừng ngu dại tham ăn rồi mặt nước đen ngòm
lại hiền lành, cỏ nâu bên trên lại mời mọc...

Mary biết ngay cả dân sống trong đồng hoang cũng vẫn lạc bước, sa
chân...Nàng đâu quên rằng Matt...anh ruột của Jean đã chết đuối trong lầy?
Phải! Người đàn ông, bạn đồng hành bất đắc dĩ của nàng thông thuộc đồng
hoang, từng đường ngang nẻo tắt, nhưng vẫn không có nghĩa là hắn không
lầm lẫn, nhất là trong đêm tối mịt như thế nầy.

Người đàn ông giở mũ ra để dễ thấy hơn, hết quay phải lại quay sang trái
dò đường. Sương bay là là trên mặt đất, sương lượn lờ ngang mình ngựa
đầu người. Sương bám vào tóc, vào áo...Trong giây lát, sương mù làm
thành một bức màn trắng toát chắn ngang mắt hai người.

Người đàn ông kéo dây cương cho ngựa đứng lại. Hai con vật run rẩy hí
vang lên.
Ông ta kiên nhẫn đợi, cất tiếng nói với Mary tuy không thấy nàng đâu:
- Kiên nhẫn chút nữa, sương ở đồng hoang rất mau tan !
Nhưng cả hai đợi mãi, sương không tan loãng tí nào. Lờ mờ sau lưng nàng,
Mary quay lại thấy bộ mặt ông ta trắng toát như bộ mặt mạ bằng sương.
Giọng ông ta chua chát:
- Chúa của cô không giúp tôi chăng? Nhưng nếu quả thế, Chúa cũng không
nên quên rằng cô đang bị buộc dính cạnh tôi, cô sẽ cùng số phận với tôi, kia
mà! Dù sao, sương mù quái ác nầy không tan trước rạng đông, đành chờ
vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.