LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 113

Minh Quân & Mỹ Lan

Lữ Quán Giết Người

Chương 12

Đêm đen, gió rét, không khí ẩm. Trăng bị mây đen che khuất, như đồng lõa
với kẻ ác trong cuộc đi trốn. Mary tự hỏi có thể kêu cứu bằng cách đánh
thức dân làng? Cùng lúc ấy, nàng thấy bàn tay người đàn ông trước mặt:
- Đừng nghĩ bậy, Mary! Ở Altarnun nầy dân chúng vào giường sớm. Cô mà
mở miệng, thì chỉ trong nháy mắt cô đã nằm dài bất động dưới cỏ ướt, tuổi
trẻ và sắc đẹp tiêu tan... Và khi dân chúng mở mắt ra, họ chỉ biết thương
tiếc cô, còn tôi, tôi biến mất vào bóng tối. Đừng sợ lạnh, ngựa chạy một lúc
sẽ ấm. Vả lại, cô đã quen với những cuộc hành trình khó nhọc rồi mà!

Người đàn ông cưỡi con ngựa xám, ngựa hồng Mary cưỡi bị cột cương
chung vào ngựa ông ta.

Họ tiến ra đồng hoang. Không một đường mòn mà toàn những đám cỏ cao,
ẩm uớt, những bụi thạnh thảo khẳng khiu. Đôi lúc, ngựa vấp phải đá rắn
hay lún xuống đất mềm cạnh các vũng lầy. Quanh hai bên người, núi đá
sừng sững ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Hai con ngựa song song
trong lòng thung lũng.

Hy vọng trong lòng cô gái như tàn dần: đồi núi đen ngòm làm nàng cảm
thấy nhỏ bé, bất lực, mỗi bước chân ngựa bước tới, nàng càng xa North Hill
và đồng hoang thì thuộc về thế giới kỳ bí đáng sợ nhưng lại quen thuộc với
con người cạnh nàng. Sự im lặng làm Mary ngạt thở, nàng hỏi lên:
- Ta sẽ đi đâu?
- Không lâu đâu, bờ bể Cornouailess sẽ được canh phòng cẩn mật, nhưng
nhờ trời hôm nay thì chưa, chưa đâu. Dọc theo bờ đá từ Boseastle đến
Hartland chỉ có lũ chim rừng và hải âu. Mary! Tôi biết cô không muốn
nghe trong lúc nầy đến hai tiếng tàu bè, nhưng chúng ta sẽ dùng thuyền bể
để rời xứ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.