LỤA - Trang 62

nhạc mang hương vị Nga. Có lẽ vì tuổi già, có lẽ vì nỗi đau tồi tệ nào đó:
mỗi khi chấm dứt một bài, anh ta không còn đưa bàn tay lên mặt vuốt tóc,
và cũng chẳng còn nói thầm thì:
- Thế đấy .
Anh ta lặng lẽ, nhìn xuống đôi bàn tay mình, bối rối.
o0o
58

Bạch nương tiếp anh không nói lấy một lời. Tóc đen nhánh, nét mặt
phương đông, tuyệt đẹp. Những nụ hoa xanh nhỏ ở giữa những ngón ngay
như chừng ấy nhẫn. Một chiếc áo dài, trắng, hầu như trong suốt. Đi chân
không.
Hervé Joncour ngồi đối diện nàng. Anh móc túi lấy ra lá thư.
- Bà còn nhớ tôi không ?
Bạch nương khẽ gật đầu, chừng một ly.
- Tôi cần bà một lần nữa.
Anh đưa nàng lá thư. Nàng chẳng có lý do gì để nhận nhưng vẫn đưa tay
cầm, và mở ra. Nàng nhìn kỹ bảy tờ giấy, từng tờ một, rồi nhướng mắt về
phía Hervé Joncour.
- Thưa ông, tôi không thích thứ tiếng này chút nào. Tôi muốn quên nó, và
tôi muốn quên cái xứ sở đó, cuộc đời tôi ở đó, và tất cả cái khác.
Hervé Joncour ngồi bất động, hai tay nắm chặt chỗ dựa tay của chiếc ghế
bành.
- Tôi sẽ đọc thư này cho ông nghe. Tôi sẽ đọc. Và tôi không muốn tính
chuyện tiền nong. Nhưng tôi cần một lời hứa: ông đừng bao giờ trở lại đây
nữa nhờ tôi làm việc này.
- Thưa bà, tôi hứa.
Nàng nhìn thẳng vào mặt anh. Rồi nàng hạ ánh mắt xuống trang thứ nhất
của lá thư, giấy bản, mực đen.
- Ông chúa yêu quí của em.
Nàng nói:
- Đừng sợ, đừng cục cựa, cứ im lặng, không ai thấy được chúng ta đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.