LỬA ĐẮNG - Trang 147

- Anh đi, không phải vì Sở có điều gì làm anh không bằng lòng đấy chứ?

Việt đi không phải vì họ muốn đẩy đi. Mà có đẩy, anh không đi cũng chả
làm gì được. Khổ cái đi khắp cơ quan, chỗ nào cũng gặp Miên. Đang đi
bỗng người lảo đảo, vội nhắm nghiền mắt lại, tựa lưng vào tường cho khỏi
ngã. Bỗng thấy người mình nóng ran lên. Lưỡi Miên lùa vào miệng anh.
Việt choàng tay ôm chặt người tình, thấy toàn thân Miên đẫm máu. Anh
đưa tay xuống eo lưng chị, xương cốt tua tủa, mảnh xương sắc đâm vào tay
buốt nhói…

Việt lần về phòng mình. Mọi người chạy ra đón. Mấy cô gái nhìn kỹ gương
mặt, đầu tóc anh. Mái tóc mới mọc có vẻ ương ngạnh không chịu khuất
phục cái gì. Đám sẹo hồng hồng ăn từ mang tai tới má, như dấu ấn trời
khắc trên mặt kẻ tội đồ.

- Sếp nằm bệnh viện, mọi việc vẫn đâu vào đấy. Chỉ có việc…

- Để sếp nghỉ đã. Muộn thì cũng muộn rồi.

Phải xa những nhân viên như thế này, thật tiếc. Họ là những người thạo
việc và quý mến Việt như chú, như anh. Nếu mình đi, thế nào tay Giám đốc
cũng điều thằng bỏ mẹ ấy về. Nhưng hắn cũng biết, giỏi ra cũng chỉ có thể
làm phó, khi mình làm trưởng phòng. Không có tao thì tài thánh mày cũng
chẳng múa được. Chung chung thì rất chung chung, những chỉ tiêu, khối
lượng, chất lượng công việc, thời gian lại là những số liệu cụ thể…Thôi kệ
nó, anh nhắm mắt, lặng người.

Miên hỏi: Trưa nay ta ăn gì hả anh? - Làm bữa cơm niêu cá trê om lá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.