LỬA ĐẮNG - Trang 146

công tác ở Nga. Việt nằm bệnh viện mấy tuần. Vợ con anh lại ở cả nước
ngoài. Bao nhiêu việc, cơ quan phải lo xung quanh vụ ấy. Chưa kể công
việc chuyên môn phòng Kế hoạch, mà vắng anh, cứ như rắn mất đầu.

Ngày đầu tiên trở lại cơ quan, Việt gặp Miên ngay ở chiếu nghỉ cầu thang
tầng hai đang đi xuống. Bốn mắt quấn quít, nồng nàn, âu yếm. Lúc hai
người đi ngang nhau, tay họ vẫn buông thõng, nhưng cũng kịp tìm gặp
nhau trong mấy giây Việt đi ngang qua phòng họp giao ban, đã thấy Miên
đang hát…"gió hãy nói rằng em yêu anh, gió hãy nói rằng ta yêu nhau!
Thế thôi…!"
Anh xuống phòng Tài vụ lĩnh lương đã thấy chị ở đấy, nhí
nhảnh trò chuyện. Chị nhanh nhảu: "Anh ký trước đi!" Việt đến phòng
giám đốc, đã thấy chị đi trước vài bước, quay đầu lại cười cười, nháy mắt
với anh, rồi mới ngoặt về phòng mình.

Anh cảm ơn cơ quan đã trông nom chăm sóc mình trong vụ tai nạn và thời
gian nằm bệnh viện. Giám đốc đang nói những câu thăm hỏi xã giao, thì
Việt cảm ơn lần nữa rồi nói:

- Có lẽ tôi không làm việc ở cơ quan mình nữa.

Làm bộ giật mình trước tin dữ, Giám đốc hỏi:

- Sao thế. Cơ quan rất cần anh, một người có năng lực chuyên môn giỏi.

Nói thế, nhưng trong bụng ông ta mừng lắm. Mày làm kế hoạch giỏi thì tao
công nhận. Nhưng mày là thằng kiêu ngạo, một thằng cứng đầu cứng cổ.
Một thằng khôn ngoan ma mãnh. Mày đã chơi tao một vố mất mặt trước cả
cơ quan. Mày đã làm hỏng kế hoạch nhân sự của tao. Thôi, mày biến đi
cho tao nhờ. Rồi tao sẽ kiếm được thằng khác. Nó có thể không bằng mày,
nhưng tao sẽ không còn bị cái gai nhọn lúc nào cũng chọc vào mắt…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.