LỬA ĐẮNG - Trang 144

chung bị toàn phần mềm. Chỉ gẫy xương đùi. Nhưng không gẫy hở nên
không phải mổ. Chỉ phải bó bột.

- Thế người phụ nữ đi cùng tôi đâu?

- Anh không biết à? Chị ấy mất ngay lúc hai người rơi xuống vực rồi.

Cái đau này, hơn cả cái đau trên toàn thân thể. Nó khoan vào ngực trái anh
một nhát sâu, xuyên qua người, làm thành một lỗ thủng. Gió lùa vào buốt
xé ruột. Anh rơi vào lỗ thủng ấy, rơi mãi, rơi mãi, mỗi lúc một nhanh. Lỗ
thủng không đáy. Rồi thốt nhiên, cái đáy hiện ra. Toàn thân Việt đập xuống,
bắn tung lên, thành ngàn vẫn mảnh vụn. Máu bắn tung toé, đỏ lòm cả một
vùng đất đá, cây lá.

Anh cứ mê mê tỉnh tỉnh. Mà ngay lúc tỉnh cũng vẫn trông thấy người tình
xương thịt hiển hiện trước mắt. Cái dáng đi nhanh nhẹn như con gái cứ
thoăn thoắt trước một quãng như gọi anh đi nhanh cho kịp.

Vợ Việt theo chương trình cao học ở nước ngoài. Con gái theo mẹ học phổ
thông trung học để có dịp củng cố tiếng Anh. Việt hút hồn Miên bởi cái
hóm hỉnh và trí tuệ của một nhân cách. Đã mấy lần anh làm tay Giám đốc
Sở và tay Trưởng phòng Tổ chức (có cái mác phó tiến sĩ hữu nghị ở Nga
mà lúc nào cũng khẳng định tôi là một nhà khoa học) phải mất mặt vì bị lật
tẩy trước cuộc họp giao ban đầu tuần. Miên lúc nào cũng hừng hực sống,
mà Đại, chồng chị lại là bộ đội, vài tháng mới về một lần. Thật ra, họ mới
là hai nửa của nhau, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Không biết họ sẽ đi với nhau đến đâu, nếu không gặp tai nạn trên đường đi,
trong một lần đi lẻ pícních mê muội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.