LỬA ĐẮNG - Trang 193

chuẩn bị cho câu hỏi oái oăm của ông: thế có cách nào hay hơn không?
Tạm bỏ lửng câu hỏi ấy, ông tiếp:

- Trong báo cáo, các đồng chí có nói đến hậu quả của cách chia đất cho cán
bộ, công nhân, viên chức tự làm, là tạo nên tình trạng lộn xộn, không kiểm
soát được, phá vỡ qui hoạch, làm mất này quan đô thị, lãng phí không gian,
v.v… Nhưng tôi chưa thấy nói đến việc tiêu cực, bất hợp lý trong việc cấp
đất này? Báo chí đã nêu đấy - ông quay về phía trợ lý của mình - có phải
không đồng chí Tiến? Ở đây có mặt cả Chủ tịch, các Phó chủ tịch đấy chứ?
Mỗi người đều đã ký hàng chục giấy cấp đất phải không? Tôi nói có đúng
không?

Một cánh tay mạnh dạn giơ lên.

Từ đầu buổi làm việc đến giờ, chưa một ai dám nói câu gì, ngoài Bí thư
Thành uỷ. Uy danh của Tổng Bí thư lớn quá. Không mấy người có đủ can
đảm nói gì, mà cũng chả phải chức phận của mình mà nói. Dại gì?

Thì mới đây thôi đã từng có chuyện, một Phó chủ tịch Uỷ ban Nhân dân
Thành phố này, được mời lên làm việc với Tổng Bí thư, nhân vụ tranh chấp
giữa một trường học với chính quyền Thành phố. Do có quan hệ riêng với
Tổng Bí thư, họ chạy lên ông, nhờ can thiệp… Vì không bình tĩnh, sáng
suốt trước quyền uy của Tổng Bí thư khi ông hỏi dồn, vị Phó Chủ tịch kia
phải chấp thuận ý kiến do phía bên kia trình lên - trái với sự chỉ đạo của
lãnh đạo mình. Thế là quan lộ vị ấy thành mạt lộ. Lãnh đạo Thành phố gợi
ý, để vị này tự làm đơn xin nghỉ, vì lý do…sức khỏe.

Cánh tay giơ lên là của một phụ nữ. Cả phòng họp quay lại nhìn bà.

Vừa ngạc nhiên, vừa thích thú, Tổng Bí thư khuyến khích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.