LỬA ĐẮNG - Trang 358

sửViệt Nam, một áng văn chương ít chữ nhất, nhưng vào bậc tuyệt bút,
nhân văn nhất, văn hoá nhất:

Khoác tấm áo bào, giang tay gánh vác thiên hạ

Vung hai thước kiếm, tận thu lòng dạ thế gian

***

Có phải mức sống càng cao thì nước thái càng nhiều? Đường về nghĩa
trang quê ông Hoè hôm nay, nước thải thành đống lù lù suốt hai bên đường,
tràn cả lối đi. Mưa vừa tạnh, nắng lên. Từ những bãi nước thối bốc lên một
thứ uế khí lộn mửa.

Hai bố con ông Hoè nhắm mắt bước vội.

Hai người anh họ, đang trát nốt mảng vữa cuối cùng. Đại mở gói áo lễ, lần
lượt đặt lên phần mộ từng người. Vợ anh đã buộc riêng từng túi, chỉ việc
trải tờ báo cũ ra làm mâm, đặt lên.

Hai bố con, mỗi người một nắm hương cắm lên ngôi mộ ông bà nội, rồi mộ
bà Mận, mộ Lê Hồi. Rồi đến các ngôi mộ xung quanh, cho đến hết.

Hai bố con đảng viên này, không biết khấn khứa gì. Cốt ở tấm lòng thành
với người đã khuất. Giá ngày ấy đừng cố chấp thì bây giờ ông Hoè đã
thanh thản hơn. Với cả con nữa, Hồi ạ. Đôi lông mày con giống bố đến thế.
Bố phải ân hận suốt đời vì cái chết tức tưởi của con

Ông Trưởng họ bưng mâm cỗ cúng về. Bố con Đại thu nốt đồ lễ theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.