LỬA ĐẮNG - Trang 410

- Bốc phét hết chỗ nói. Nó là con gì, nói mau!

Mặt Khang giãn ra, hể há:

- Con cá ngựa chú à!

Mọi người bán tín bán nghi, nhưng không một ai dám bác nó. Mặt tươi
tỉnh, rõ là người thắng cuộc, nó cười:

- Sắp chia tay các cô chú rồi. Con nói nốt chuyện của để giải đáp câu hỏi
của chú Sán:

- Cua rừng Sát mắc gặp đôi cua biển nơi khác. Cua rừng Sát mầu đen
nhánh. Cua biển xanh ánh nước biển. Mấy ngàn cây số bờ biển nước ta, chỉ
có ba vùng có của ngon nhất là Cần Giờ, Cần Giuộc và Nam Định ngoài
Bắc. Còn để phân biệt cua thịt và của nước, chỉ cần xem khớp khuỷu càng
nó. Đục là cua thịt, trong là cua nước. Còn của gạch á? Chú coi, con xin lỗi,
chú vạch nắp yếm nó ra, có gạch không biết ngay". Cháu lỡ mồm nên các
chú cười, các chú đừng có nhìn vào cái tam giác người bán khoét mổ trên
mai chúng. Không phải cái tam giác ấy đỏ là có gạch đâu. Các chú đừng
cười, kẻo các cô mắng con ám chỉ. Có khi chỉ là gạch rơm thôi.

Đã đến lúc chia tay. Sán bắt tay Khang rất chặt. Hai chú cháu trao đổi danh
thiếp cho nhau. Khác hẳn lúc đi, trên đường về thành phố, mấy tay xung
quanh mới hỏi chuyện Sán.

Chiều ngày cuối cùng, hội nghị bế mạc sớm. Lang thang ra phố, trong một
tâm trạng vui vui, sau chuyến đi thú vị, Sán tạt vào một hàng giải khát. Đến
quầy bar, anh ta ngồi lên chiếc ghế cao lênh khênh. Cô chủ quản mặc váy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.