LỬA ĐẮNG - Trang 450

mà động viên mình tìm mọi cách cứu con, thì đỡ khố bao nhiêu. Hoá ra,
Mai thông báo cho chồng biết quyết định:

- Anh phải ở nhà, chờ xem chúng nó có gọi đến đòi tiền chuộc không. Tôi
về bà ngoại. Ở đây, đến lượt tôi chưa chừng.

Muốn nói lời an ủi vợ. Muốn nói câu xin lỗi, vì mình mà nên cơ sự này.
Muốn dặn vợ phải cẩn thận khi đi đường… Vậy mà không làm sao mở
miệng được. Mà Mai cũng chả đợi gì sau thông báo ấy. Người đàn bà ấy đi
như ma đuổi.

Triển gọi điện thoại cho Phó tổng biên tập thường trực, thông báo tin dữ
nhà mình, dặn anh đảm trách công việc thay mình. Anh ngả người trên ghế,
trân trân nhìn trần nhà. Cái nhìn trống rỗng, vô hồn.

Chuông điện thoại làm Triển giật bắn mình. Anh vồ lấy, chắc mẩm nó dính
dáng đến con. Hoá ra là Nhâm. Chị hỏi thăm tình hình. Chắc hẳn cộng sự
của anh đã thông báo đến tất cả những người bạn thân thiết hay quan hệ
công tác với Triển, nên sau đó anh nhận được điện hỏi thăm của các cơ
quan chủ quan, chỉ đạo, quản lý…

Một lúc sau, có tiếng "cúc cu" gọi cổng. Ai thế nhỉ. Triển cố đoán, nhưng
không thể đoán ra. Anh bất ngờ khi thấy Thu Phong đứng trước cổng.
Không ai nói với ai một lời. Đến một lời chào lúc này cũng không. Nhìn
quanh nhà một lượt, chỉ có chiếc xe của Triển phủ bạt từ lâu. Thế nghĩa là
Triển ở nhà một mình. Cô cũng chẳng hỏi vợ anh đâu. Không hỏi Triển đã
ăn sáng chưa. Cô không biết rằng, ngay Cả bữa tối qua, anh cũng chưa ăn.
Vợ anh lẽ ra phải nhớ, thì cũng không nhớ, nữa là anh. Triển cũng không
hỏi Phong câu nào. Anh trở lại bàn có chiếc điện thoại cố định, và chiếc
điện thoại di động đang nạp điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.