LỬA ĐẮNG - Trang 527

Nguyễn Bắc Sơn

Lửa đắng

Chương 24

Có những người suốt ngày chẳng làm gì. Công việc quan trọng nhất là nhìn
mọi người qua lại.

Nhận xét? Bình phẩm? Chê bai? Dè bỉu? Lườm nguýt?

Cộng tất cả lại.

Không khen ai bao giờ, ngay cả những người đẹp nhất.

Để làm gì? Chẳng làm gì? Đây thích thế đấy.

Bây giờ bà Phụng là một người như thế.

Nghe chuông điện thoại, ngỡ là của mấy bà bạn vẫn rủ nhau đi lễ chùa.
Không ngờ là một giọng rất quen. Rất quen, nhưng lâu không nghe, nên
ngỡ ngàng. Ngỡ ngàng nhưng rồi bà cũng nhận ra tiếng cháu mình. Mấy
năm chứ ít gì. Nó ngỗ ngược. Nó ăn chơi. Nó làm con bé bán gạo biệt tăm
từ đấy.

Còn cái chuyện với mẹ cu Thành nữa chứ. Mới đầu bà Phụng cứ đổ riệt cho
Kiều Linh - con yêu tinh nhập vào nhà bà, hết làm hại cháu, hãm hại con
bà. Nhờ Thảo Tần bà vỡ lẽ dần ra. Nết ăn nết ở của con dâu cả nhà ai cũng
khen, đến khi cu Thành ra đời, bà mới bớt thành kiến. Bây giờ, bà mới
công nhận, đứa nào sáng ý, chịu học hỏi thì dù nhà quê ra, miền núi xuống
cùng thành thị hơn cả mấy cô gái thị thành không chịu học hành gì. Hôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.