LỬA ĐẮNG - Trang 57

Nguyễn Bắc Sơn

Lửa đắng

Chương 3

Thảo Tần mặc bộ váy áo cùng mầu đã ngẫm nghĩ chọn từ đêm qua: váy bó
lửng xanh đen ô vuông kẻ chỉ đặt chéo, sơ mi vét cổ bẻ, chiếc khăn voan
hoa nâu thắt hờ như cánh bướm chập chờn dưới ngấn cổ trắng ngần. Cặp
chân thẳng trong đôi tất như có như không, nổi bật trên đôi giầy cao gót
sen, mũi tù. Chị thấy mình trẻ lại, như sắp được trở lại với chúng mình, sẽ
là mình với những thích thú, niềm vui nho nhỏ. Nhỏ thôi, nhưng không gì
thấy thế được. Nhỏ thôi, nhưng nếu cứ làm công tác quản lý thì sẽ chẳng
bao giờ có nữa. Ngắm mình trước gương xoay một vòng, chị hài lòng về
mình.

Sáng nay, cũng như sáng hôm qua, hôm kia. Vẫn con đường quen thuộc với
vỉa hè duy nhất của thành phố, một bên hè đường có hai hàng cây. Cây sữa,
hoa li ti trắng trời mùa xuân. Cây sấu gân góc, mãi chớm hè mới chịu rụng
lá. Mà đã rụng thì rụng tơi bời từng cơn, như trút giận hờn. Thành phố vẫn
nóng lên trong quá trình đô thị hoá. Người tứ xứ đổ về ngày càng đông.
Ngã ba, ngã tư vẫn rối rít quáng quàng những xe là xe. May thế, hễ Tần vừa
tà tà tới, là đèn xanh lại mời đi. Ba chặng liền như thế. Tần dấn ga cho kịp
một người phía trước chỉ để nhắc họ quên gạt chân chống xe. Lại nhắc thấy
một chị…tuột khoá váy. Chị kia đỏ mặt cảm ơn.

Từ nhà lên sở Giáo dục Đào tạo, vẫn ngần ấy đường đất mà chị thấy như
gần hơn mọi lần

Ông Hoàn, Giám đốc Sở, trạc tuổi Kiên, niềm nở rót nước mời khách. Lần
đầu tiên, Tần ngồi đối diện với vị thủ trưởng ngành. Trông ông cũng được.
Chỉ có một chi tiết nhỏ mà nhờ ngồi gần và để ý, chị mới phát hiện ra. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.