LỬA HẬN - Trang 125

xe sắp chìm. Mùi tảo bốc lên thật đậm. Jean-Del kiểm tra lại mặt nàng rồi
giữ nàng cho chặt hơn. “Bám chặt vai tôi và nín thở đi”.

Nàng bám chặt khi được anh lôi khỏi chiếc xe đang chìm trong nước. Bốn
phía xung quanh làn nước đậm đặc lạnh giá như ép chặt tai nàng. Anh đạp
cho hai người rời khỏi chiếc xe và kéo nàng vọt lên trên. Nàng cũng bơi
cùng anh, gắng dùng chân quẫy để mau tránh xa cái xác xe đang chìm
xuống. Mắt nàng bắt đầu hoa lên với cảm giác hai lá phổi sắp nổ tung vì
thiếu ôxy cũng là lúc anh kịp đưa nàng vọt lên khỏi mặt nước.

Hơi đầu tiên hít vào khiến nàng bật ho nhưng Jean-Del nhanh tay bịt ngang
miệng nàng và ghé sát bên tai. “Im, có người đến đấy”. Nàng gật đầu và bơi
cạnh anh về phía bờ kia của dòng sông đang trôi lờ lững, nơi anh đẩy nàng
lên một thảm cỏ thừng dày sát ngay mép nước rồi tự mình cũng lết lên theo.

Có gì đó động đậy trong đám cây bụi trên bờ sông bên kia, và tiếng những
bọt khí cuối cùng sủi lên từ chiếc xe đã chìm xuống đáy. Jean-Del lấy thân
che nàng, ép nàng nằm sát xuống đám cỏ dày lẫn cùng những chiếc lá bách.
Nàng nín thở và cảm thấy tim minh đập như trống khi nhận ra một bóng
đen xuất hiện ngay mép nước ở bờ kia.

Sau một khoảng lặng im dài vô tận, bóng đen quay lại và lui về phía con
đường.

Sable nhắm mắt thở một hơi dài cho cả bầu không khí vừa nén giữ trong
lồng ngực trào ra. Tuy bị thâm tím, lạnh cóng và ướt sũng nhưng điều quan
trọng là nàng vẫn sống. Họ vẫn sống.

“Sable”. Jean-Del nhổm dậy, nhẹ nhàng lật nàng nằm ngửa ra. “Cưng, em
không bị sao chứ?”

Nàng nói không nổi - mồm miệng tê cứng - rồi chợt nhận ra hàm mình
đang nghiến chặt. Nàng chống tay gắng nâng mình dậy nhưng vẫn thấy
chao đảo. “Có lẽ vậy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.