LỬA HẬN - Trang 133

vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh. “Kẻ nào đó có thể vẫn chờ chúng ta ở
đấy”.

“Nhưng ta cũng đâu có thể ở lại chỗ này”. Nàng gỡ một nùi rong bám sau
cổ áo vứt đi. “Chưa kể rắn rết chuột bọ, nhiệt độ đang xuống rất nhanh, có
vẻ trời đang muốn mưa lại trước khi rạng sáng đấy”.

Jean-Del kéo chiếc điện thoại đi động khỏi túi áo nhấc lên và nhìn nước
nhỏ ra từ góc cái túi da bọc nó. “Điện thoại hư rồi”.

Nàng đưa mắt nhìn quanh để định hướng và trông thấy con đường mòn từ
bến tàu của Gantry dẫn ra phía rừng bách. “Em biết một chỗ gần đây ta có
thể ở nhờ qua đêm được”.

“Ở đâu?”

“Em họ của bà em sống cách đây chừng phần tư dặm”. Nàng leo lên một gò
đất và quay người lại khi không thấy anh đi theo. “Họ sẽ giúp chúng ta,
Jean-Del”.

“Như kiểu Gantry đã giúp em sao?”

Sự e ngại của anh cũng dễ hiểu, nhưng nàng đã quá mệt, lại ướt đẫm và
lạnh cóng, sẵn lòng cuộn tròn trên ổ rơm trong hang chuột cũng cam.
“Caine không phải là gia đình em, còn nhà Martin thì có”. Nàng chìa tay ra.
“Đi nào”.

Sau một khoảng yên lặng khá lâu, anh cầm lấy tay nàng và theo nàng đi
vào rừng cây.

Nàng dừng lại một lần để kéo lại đôi giày tả tơi che hai bàn chân trần. May
mà con đường đã mòn phẳng sau khi được bao thế hệ phụ nữ nhà Martin
qua lại từ nhà xuống bến để chờ cánh đàn ông theo thuyền cá trở về. Anh
nhìn nàng. “Em có muốn mang giày của anh không?”

Nàng nhìn chân anh thấy chúng to gần gấp hai mình. “Không, cảm ơn anh,
chân em nhỏ quá”. Khi ngước lên, một cơn đau như mũi tên chợt nhói lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.