LỬA HẬN - Trang 265

Moriah không thể rời mắt khỏi lưỡi dao ngay cả khi ông ta dùng nó để xẻ
lấy một sợi dây nhung từ một dây đai giữ mành. Cô đẩy bà Laure ra sau khi
ông ta đến bên họ và đưa tay ra. “Không được động đến bà ấy”.

“Tôi không cần bà ta. Tôi cần cô đấy”. Ông dí sát lưỡi dao vào họng cô.

Mắt ông ta quá đen để cô có thể nhìn thấy rõ được con ngươi. “Tôi sẽ
kháng cự”. Cô nói khẽ.

“Cô muốn vậy ư?” Ông thoáng nhìn đôi môi cô run rẩy. “Đưa tay ra”.

Cô liếc mắt nhìn xuống lưỡi dao rồi đưa tay lên. Ông nhanh chóng buộc hai
cổ tay cô và chỉ cất dao đi khi tay cô cũng bị buộc như Sable. Ông để chừa
một đoạn dây đủ để có thể dùng nó kéo họ theo mình. “Đi thôi”.

“Cha mẹ tôi rất giàu, họ sẽ trả bất cứ thứ gì ông muốn”. Moriah nói với
ông. “Vậy ông chỉ cần giữ tôi thôi. Hãy tha cho Sable và bà Laure”.

Ông dừng lại mỉm cười nhìn cô. “Cô cũng thật gai ngạnh đấy, cô bé”. Ông
kéo sợi dây lôi cô theo ra cửa. “Bà LeClare, người của tôi đã ở khắp quanh
nhà, vậy bà đừng đi đâu hết. Isabel”. Ông hất đầu về phía tầng trên. “Lên
lầu”.

***

Caine buộc hai người phụ nữ lại với nhau và nhốt họ vào một phòng ngủ ở
tầng hai. Ông đã lừa Laure về chuyện người của mình ở quanh nhà - họ
thậm chí còn không biết ông đang ở đâu - nhưng bà ta vẫn ngồi lại trong
thư viện khi ông quay lại đó.

“Ông là ai?” Tuy trông có vẻ nhợt nhạt nhưng bà vẫn thể hiện sự điềm tĩnh
hợp với phẩm cách của mình, vẻ như ông chỉ là một kẻ chào hàng đến gõ
cửa làm phiền, “Ông cần gì?”

“Tôi cần sự thật, thưa bà”. Xương cốt có vẻ mong manh của bà khiến ông
phải thận trọng khi nắm cánh tay bà. “Chỉ cho tôi các hồ sơ cá nhân của
chồng bà đang ở đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.