LỬA HẬN - Trang 45

Anh gắng thêm lần nữa. “Cô quen Marc LeClare thế nào?”

“Thế sao anh biết tôi đã ở đấy?” Nàng tính toán, vừa cố tranh thủ thời gian.

“Do số phận. Một sự may mắn ngớ ngẩn. Mà cũng đừng gây gổ nữa”. Anh
nhìn xuống tay nàng. “Sable, dầu có giấu giếm điều gì cô cũng cần cho tôi
biết. Tôi sẽ bảo vệ cô”.

Hệt như hồi ở trường. Thà nhảy múa trần truồng trước ống kính truyền hình
còn hơn. “Rất tiếc, tôi không nhớ gì hơn nữa”. Những cái dằm trên tay nhói
đâm đau điếng khi nàng nắm tay lại. “Tôi có thể đi được chưa?”

“Để tôi coi tay cô”. Khi bị từ chối, anh chợt dưa tay qua bàn nắm lấy một
bên cổ tay nàng, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Xòe tay ra”. Anh cúi gần
hơn và lật nhẹ bàn tay nàng từ phải sang trái. “Có vẻ như là các dằm gỗ,
đúng không?”

“Tôi đoán thế”. Nếu anh không ngưng việc đụng chạm người nàng chắc
nàng phải leo vọt qua tường mất.

Anh đi lại ngăn tủ lấy ra bộ đồ sơ cứu đem lại bàn. “Tay cô không bị thâm
tím. Có lẽ cô bám phải một tấm ván cũ trong nhà kho khi cố thoát ra?” Anh
kéo một chiếc ghế lại sát bên nàng.

Nàng đã phải cố gắng đến tuyệt vọng để thoát khỏi đám cháy nên chẳng
còn nhớ gì đến sự đau đớn lẫn các chi tiết diễn ra vào lúc đó. “Tôi nghĩ thế.
Tôi nhớ có vài tấm ván phía trên cửa sổ”.

Anh lấy ra một chiếc nhíp, dùng cồn lau sạch đầu rồi cầm lại cổ tay nàng.
Nàng thoáng rùng mình khi anh rút ra dăm gỗ đầu tiên. “Yên nào”.

“Đau quá”. Không, nàng không thấy đau. Cái khiến nàng xót chính là đôi
tay, là những ngón tay anh khi chạm vào da thịt. Cơ thể anh thật gần gũi
khiến nàng có thể cảm nhận hơi ấm ấy qua lớp quần áo của cả hai người.
Nàng có thể nhìn thấy khoảng tối mờ dọc quai hàm anh và cánh môi trên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.