LỬA HẬN - Trang 47

nhưng cha vẫn đến đấy mỗi ngày”. Anh lau bàn tay nàng lần nữa. “Vì sao
em bỏ anh?”

Cồn lau làm nàng xót nhưng không nhói đau bằng câu hỏi ấy. Nàng hít một
hơi sâu. “Đó là chuyện của ngày xưa, Jean-Del”.

“Anh gặp dám bạn khi đang trên đường quay lại đón em đêm ấy. Không thể
tin nổi những gì họ nói em đã làm với họ. Anh đã chạy theo và nhìn thấy
em lên cái xe tải đó”. Khi nàng gượng đứng lên, anh nắm chặt hai cổ tay
nàng. “Anh biết em đã nghe tiếng anh gọi khi đuổi theo. Sao em lẩn trốn
anh?”

Bởi vì đám bạn anh đã hành hạ, nhục mạ em. Bởi khi ấy em mới mười tám
tuổi, quá nhút nhát và lại yêu anh đến mức điên cuồng.
“Chuyện ấy quá lâu
rồi, Jean-Del”. Nàng không định gọi tên anh, nhưng nó vẫn treo lơ lửng
giữa hai người, như bóng ma của thời xưa cũ. Anh nhíu mày nhìn chăm lên
miệng nàng. “Hãy để chuyện ấy qua luôn đi. Hãy để tôi đi”.

“Không”. Anh nắm tay chặt hơn. “Lần này thì không”.

Terri Vincent vào, mang theo chiếc máy điện thoại găm vào một ổ cắm còn
trống trên tường rồi đặt máy trước mặt Sable. “Cô có thể gọi điện, cô
Duchesne”. Cô nhìn sang Jean-Del. “Ta sang uống cà phê để cô ấy nói
chuyện một chút”.

Jean-Del làu bàu bực bội và uể oải bước ra ngoài.

Sable chờ cho đến đến khi Terri bước ra hẳn và đóng cửa lại sau lưng mới
quay số gọi đến cửa hàng của Martin bằng những ngón tay run rẩy.

“A lô, cửa hàng Martin đây?” Giọng nói của cô thu ngân làm việc cho
Hilaire.

“Tôi muốn nói chuyện với cô Hilaire”. Sable nói. Lạy Chúa, đừng đi vắng,
đừng đi vắng, Hil.

Cô gái là người mới và không nhận ra giọng nàng. “Ai ở đầu dây đó ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.