LỬA HẬN - Trang 49

“Đúng vậy. Hãy coi chừng để ông ấy uống thuốc trước khi nghe thuật lại
chuyện này. Phải khẳng định với ông ấy là chị không bị sao cả”. Đầu nàng
lại cảm thấy đau buốt. “Và phải nhanh lên đấy, Hil”. Nàng gác máy.

Tôi muốn về nhà. Ở nhà, nơi nàng sẽ an toàn, nơi duy nhất nàng cảm thấy
an toàn sau những gì đã xảy đến tại Tulane.

Ngồi trong xe tải, lắng tai theo tiếng nhạc. Gắng không để ý đến đám bèo
cỏ, bùn đất đang chạm rãi khô dần đi thành một lớp mỏng trên chỗ thêu
ren trước ngực áo - chiếc áo váy đẹp nhất của mẹ nàng, chiếc áo mà tuần
trước Sable phải thức khuya cắt sửa hằng đêm để có thể mặc được vào dịp
Vũ hội Thiết mộc lan mùa hè sắp tới. Điều đó giữ cho nàng khỏi suy nghĩ
về những khuôn mặt xinh đẹp của các cô gái nọ. Nhưng những lời gào thét
của họ vẫn vang mãi trong tai nàng, làm trào lên những đợt sóng nóng hực
lên họng, lên mặt nàng. “Này, con lừa cái! Bồ mày đâu rồi?”

Sable không bao giờ ngờ rằng bọn họ đã canh chờ nàng bên ngoài phòng
ngủ tập thể. Jean-Del luôn đến đón nàng mỗi khi hò hẹn, nhưng anh đã để
lại một tin nhắn trên bàn nói mình sẽ đến muộn và hẹn gặp nàng ở phía sau
khu nhà. Có thể nếu không quá hồi hộp về chuyện đi vũ hội cùng anh hẳn
nàng đã nhận ra có chuyện gì đó bất thường.

Jean-Del chưa từng để lại tin nhắn vì trước đó anh chưa bao giờ trễ hẹn.
Và nếu có gì anh cũng đến khá sớm.

Nàng bước vội ra khỏi nhà tập thể, thầm lo lắng liệu có ai đó trò chuyện
khiến anh quên mất cuộc hẹn của mình, và đâm thẳng vào giữa đám bọn
chúng. Mười sáu cầu thủ bóng đá cùng đám bạn gái thuộc hội nữ sinh đang
đứng trong bóng tối cạnh khu nhà ngủ tập thể cũ kỹ, và chờ đợi. Tất cả đều
ăn mặc diện như nàng, có điều là đẹp hơn. Nàng dừng lại và phân vân đưa
mắt nhìn chúng, vẻ không hiểu. Jean-Delano hẳn là không mang theo bạn
bè, nhất là khi đón nàng.

Nhưng Jean-Delano không có ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.