LỬA HẬN - Trang 46

các đường rãnh căng thẳng hai bên khóe miệng. Nàng những muốn chạm
vào da anh để cảm nhận tiếng loạt soạt từ bộ ria mép nọ.

Anh ấy chắc vẫn phải cạo râu hai lượt mỗi ngày.

“Cô rời Tulane và đi khỏi thành phố”, anh nói khẽ sau khi rút chiếc dằm
đầu tiên và cẩn thận đặt vào trong một túi nhựa nhỏ. “Rồi cô đi đâu?”

“Đi xa”. Tất nhiên nàng đã phải bỏ học, và phải mất thêm một năm gom
góp nhờ hướng dẫn các tour tham quan vùng ngập nước mới đủ tiền để đi
học lại. Ở Đại học Louisiana thì khác hẳn: chẳng ai biết nàng là ai, chẳng ai
quan tâm việc nàng từ đâu đến. Theo nhiều nghĩa điều đó giống như được
thở lại lần đầu tiên sau nhiều năm tháng - ngoại trừ việc nàng nhớ anh
khủng khiếp, dẫu cả năm trời đã trôi qua từ lúc họ xa nhau. Cũng như kiểu
ngày ngày nàng vẫn nhớ anh, từ dạo ấy.

Anh bắt gặp ánh mắt của nàng. “Tại sao?”

Tại vì em yêu anh.“Tôi tìm được một trường tốt hơn”. Nàng cắn môi khi
anh rút ra một chiếc dằm khác từ tay nàng. Hơi thở anh thoáng như có mùi
cà phê và bạc hà. “Tại sao anh lại thành sĩ quan cảnh sát? Tôi nghĩ lẽ ra giờ
anh đã thành một chính khách rồi”. Đó cũng là ước vọng cháy bỏng nhất
của mẹ anh, như nàng còn nhớ.

“Tôi cũng từng nghĩ thế”. Anh hơi nhếch mép. “Giờ thì Evan đang dạy
ngựa ở Montana”. Anh chuyển sang xem xét bàn tay kia của nàng. “Còn
Cort phụ trách cảnh sát cứu hỏa thành phố”.

Nàng chưa từng gặp Evan, nhưng Cort và mẹ anh ta thì chưa bao giờ chấp
thuận mối quan hệ giữa hai người. Chỉ có ông Louis, cha của Jean-Del là
có cảm tình với nàng, và nàng cũng rất mến ông. “Cha anh dạo này thế
nào?”

“Già hơn”. Anh nhổ nốt cái dằm cuối cùng và đặt cây nhíp sang bên. “Mẹ
tôi muốn ông ấy về nghỉ để cho một người anh họ tôi điều hành nhà hàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.