LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 28

liếm vết thương.

Trên bộ mặt như con rối của Đô-rít cặp mắt long lên căm tức.
Nó mắng bác đánh xe:
- Ông là đồ xỏ lá.
Nhưng bác đánh xe không để ý lắm đến câu mắng đó.
- Cũng là một bài học nhỏ thôi, không hại gì đến cô đâu, - bác ta nói sau

khi đã nhảy lên xe và đánh xe đi tiếp.

- Đồ xỏ lá, Đô-rít nhắc lại và chạy theo chó.
Ê-lô vẫn còn nức nở. Lúc ấy tôi bảo rằng cô bé có con chó cảnh tuyệt

vời.

Điều này làm cho cô bé khuây khỏa. Tôi dẫn Ê-lô về nhà và hứa rằng

thỉnh thoảng sẽ đem xương cho con chó của cô bé, khi nào nhận được thịt
mà cô tôi gửi ở quê lên.

Tôi đoán chắc độc giả bây giờ đã hình dung được thế nào là bọn ca-đa-

ca-xơ. Chả nhẽ còn cần phải nói thêm rằng bọn ca-đa-ca-xơ rất thân thiện
với bọn Đức nữa hay sao. Mà điều đó thì ngay trong nhà chúng tôi ở củng
đã rõ: bởi có thể thấy Đô-rít nói chuyện với tên sĩ quan Đức rất nhiều lần ở
cổng.

Khi tôi nói nhận xét này với Ô-lép, thì cậu ta nghĩ ngợi, rồi bảo:
- Bọn Đức đã cai trị người E-xtô-ni-a hơn bảy trăm năm.
- Đúng thế, - tôi khẳng định.
- Ấy vậy, ấy vậy mà trong chúng ta vẫn có những kẻ muốn mau mau trở

thành người Đức hơn trở thành người E-xtô-ni-a chân chính. - Ô-lép nói. -
Thế có buồn cười không?

- Không buồn cười mà chỉ buồn thôi.
- Rất buồn, - Ô-lép nói. - Và nếu như bọn ca-đa-ca- xơ mà nhiều hơn, thì

có lẽ người E-xtô-ni-a biến khỏi trái đất mất.

- Người E-xtô-ni-a không biến đi đâu cả, - tôi tin tưởng nói. - Người E-

xtô-ni-a tuy ít, nhưng rất mạnh mẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.