liếm vết thương.
Trên bộ mặt như con rối của Đô-rít cặp mắt long lên căm tức.
Nó mắng bác đánh xe:
- Ông là đồ xỏ lá.
Nhưng bác đánh xe không để ý lắm đến câu mắng đó.
- Cũng là một bài học nhỏ thôi, không hại gì đến cô đâu, - bác ta nói sau
khi đã nhảy lên xe và đánh xe đi tiếp.
- Đồ xỏ lá, Đô-rít nhắc lại và chạy theo chó.
Ê-lô vẫn còn nức nở. Lúc ấy tôi bảo rằng cô bé có con chó cảnh tuyệt
vời.
Điều này làm cho cô bé khuây khỏa. Tôi dẫn Ê-lô về nhà và hứa rằng
thỉnh thoảng sẽ đem xương cho con chó của cô bé, khi nào nhận được thịt
mà cô tôi gửi ở quê lên.
Tôi đoán chắc độc giả bây giờ đã hình dung được thế nào là bọn ca-đa-
ca-xơ. Chả nhẽ còn cần phải nói thêm rằng bọn ca-đa-ca-xơ rất thân thiện
với bọn Đức nữa hay sao. Mà điều đó thì ngay trong nhà chúng tôi ở củng
đã rõ: bởi có thể thấy Đô-rít nói chuyện với tên sĩ quan Đức rất nhiều lần ở
cổng.
Khi tôi nói nhận xét này với Ô-lép, thì cậu ta nghĩ ngợi, rồi bảo:
- Bọn Đức đã cai trị người E-xtô-ni-a hơn bảy trăm năm.
- Đúng thế, - tôi khẳng định.
- Ấy vậy, ấy vậy mà trong chúng ta vẫn có những kẻ muốn mau mau trở
thành người Đức hơn trở thành người E-xtô-ni-a chân chính. - Ô-lép nói. -
Thế có buồn cười không?
- Không buồn cười mà chỉ buồn thôi.
- Rất buồn, - Ô-lép nói. - Và nếu như bọn ca-đa-ca- xơ mà nhiều hơn, thì
có lẽ người E-xtô-ni-a biến khỏi trái đất mất.
- Người E-xtô-ni-a không biến đi đâu cả, - tôi tin tưởng nói. - Người E-
xtô-ni-a tuy ít, nhưng rất mạnh mẽ.