LỬA YÊU THƯƠNG LỬA NGỤC TÙ - Trang 270

- Không xấu hổ gì cả. Tôi đang bệnh. Gọi giùm tôi.

509 nhìn đôi môi xám nhạt và cặp mắt trũng sâu của người tù sắp chết:

- Trong tù làm gì có nhà tu, Ammers.

- Phải có chớ. Đó là quyền của tôi. Tôi sắp chết.

Lebenthal không muốn nghe:

- Này, bạn không chết đâu. Bạn đã hứa với tụi này mà.

- Tôi sắp chết vì bọn Do Thái các người đã ăn cả khẩu phần của tôi. Rồi

bây giờ các người không chịu gọi giùm một Linh mục. Tôi cần xưng tội.
Các người có biết gì chuyện đó đâu? Tại sao tôi bị nhốt trong trại Do Thái?

- Ở đây, chúng ta đều như nhau, tất cả đều bình đẳng.

Ammers thở khò khè và quay đầu đi. Ngay phía trên nùi tóc rối bù của

hắn, một hàng chữ bằng viết chì xanh lưu dấu ở vách ván: Eugen Mayer
1941. Sốt rét. Hãy báo thù...

Ammers lăn đầu qua lại không ngừng. Rồi hắn ngồi dậy thật khó khăn,

nhìn quanh một vòng và thình lình thét lên:

- Các người! Tất cả các người đều khỏe mạnh! Còn tôi thì sắp chết. Chết

bây giờ. Cười! Cứ cười đi! Các người tính chuyện rời trại, còn tôi, tôi đi
vào lò thiêu. Vào trong lửa. Hai mắt bị bốc cháy. Mãi mãi! Hu hu...

Hắn khóc như tiếng chó tru trăng. Người hắn thẳng đờ ra và hắn tiếp tục

rống lên. Miệng hắn là một lỗ trống đen ngòm trong đó phát ra thứ âm
thanh khàn đục.

Sulzbacher đứng vút dậy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.