Phải chăng, có nhầm lẫn khi cậu xếp Lim vào nhóm những kẻ thực hiện
hành vi sát nhân?
Luôn có điều gì rất khác trong cách cô ở cạnh bên. Không phải cô giám
sát cậu, mà như thể cô rất cần đến cậu. Cảm giác ấy bao bọc quanh Lâm
như một lực từ, khiến các ý nghĩ sao lãng phải quay lại, kéo cả hai đến gần
bên nhau. Nó làm cho các đầu nút thần kinh căng thắng tột cùng của cậu
dịu xuống, giúp cậu sáng suốt trong các tình huống nguy cấp nhất. Bỏ cô ấy
lại giữa sân bay rộng lớn này để một mình thoát thân? Lâm biết, cậu sẽ căm
ghét chính mình cho đến chết nếu hành động hèn hạ như thế.
Mở cánh cửa phòng thử, cậu bước về phía Lim, nắm khuỷu tay cô:
"Chúng ta sẽ thanh toán cái áo và chiếc mũ, rồi đi tiếp!" Cô gái nhỏ thoáng
giật mình, mỉm cười nhẹ nhõm: "Vậy mà tôi nghĩ anh đã rời khỏi đây, bỏ
tôi lại!"
Không mang theo nhiều tiền mặt, Lâm quyết định thanh toán bằng thẻ.
Cậu và cô bạn đồng hành mặc vào ngay mấy món đồ vừa mua. Nhưng một
sai lầm đã bị bỏ qua: Khi cậu dùng thẻ tín dụng, kẻ truy sát tức khắc biết
cậu đang ở đâu. Vừa bước ra khỏi quầy hàng thời trang, chưa kịp rẽ phải
trở về khu vực gần cổng ra sân bay, cậu đã nhìn thấy gương mặt kỳ quặc
của tay sinh viên xách ba-lô sư tử, chỉ cách vài chục bước chân. Anh ta
chưa nhìn thấy mục tiêu, nhưng vẻ mặt thản nhiên giờ chuyển sang lùng
sục, chăm chú. Bàn tay đờ đẫn của Lâm khiến người đi cùng hiểu ngay
chuyện gì. Cô nói khẽ: "Chạy đi, một mình anh thôi! Qua hết các cổng chờ,
rẽ trái. Anh sẽ nhìn thấy một thang cuốn!" "Còn Lim thì sao?", cậu vẫn
nắm tay cô. Lim rút vội tay ra khỏi tay cậu, gấp gáp: "Làm vậy nhé. Đừng
quay đầu lại. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trên máy bay. Hai lượt bay kế tiếp,
chúng ta vẫn ngồi cạnh nhau..." Cậu giật lùi, đi qua cửa phụ bên kia, rảo
chân bước thật nhanh ở lối đi kẹp giữa mặt sau các quầy hàng và bức tường
kính nhìn ra phi lộ. Trong đầu, vang lên ý nghĩ hoàn tất câu nói của Lim
còn dang dở: Chúng ta vẫn ngồi cạnh nhau, nếu cậu vượt thoát khỏi kẻ săn
đuổi, để có thể quay trở lại.
Nối ngay bên kia khu vực các cổng dẫn ra máy bay, bên trái, một không
gian mới đột nhiên hiện ra. Rộng lớn. Xanh dịu. Mái trần lắp kính xanh cao