tranh này là đầu mối quan trọng nhất, bắt đầu và cũng có thể dẫn đến điểm
kết thúc.
— Lim đã biết được điều gì sau những chuyện đã và đang xảy ra, hãy
nói cho tôi biết, được không? - Lâm hỏi khó nhọc.
Cô gái nhỏ ngửa cổ, trừng trừng nhìn vào mặt tranh kỳ dị trên tường,
như thể cô đang thấy rõ chúng, từng chi tiết trên bề mặt, từng hàm ý sâu
thẳm dưới các lớp sơn. Rồi cô lầm bầm chỉ vừa đủ để người canh bên nghe
thấy:
— Anh có bao giờ tự hỏi vì sao tôi luôn thuộc lòng tất cả những gì mà
tôi không hề nhìn thấy không? Tôi buộc phải như thế. Vì đó là cách duy
nhất để tôi trở nên hữu ích, với những người mà tôi không ngừng mong
mỏi họ sẽ nói cho tôi biết điều gì đó đang thực sự xảy ra. Tôi đã gặp những
người như vậy. Hy vọng. Rồi thất vọng... Cho đến khi tôi gặp được anh.
Anh là người duy nhất vượt qua các chặng thử thách, không bị bên ngoài
hủy hoại, cũng không bị sự hèn nhát bên trong làm cho bỏ cuộc. Vậy nên,
hãy gắng hết sức, trong cuộc chơi nguy hiểm mà không chỉ các thành viên
chúng ta, mà cả những người đứng sau chúng ta đang theo dõi từng phút
từng giây.
Tia chớp của sự sáng suốt lóe lên trong đầu Lâm. Cậu đột ngột quay
sang, đặt hai tay lên vai Lim, siết mạnh:
— Ba mẹ tôi có mối liên hệ như thế nào với cha của Lim, Mr. Q?
Đôi mắt sau chiếc kính xanh ánh lên một tia sáng mờ nhạt. Giọng nói
đều đều, như ghi âm sẵn, về một thông tin được cài đặt từ lâu:
— Mr. Q người bảo trợ tôi, Dr. O cha anh và kỹ sư P. ba của Thái, dù ra
mặt hay giấu mình, đều là các nhà khoa học cùng tham gia vào một tổ
chức. Nói cách khác, họ là một đội.