Im lặng.
Cậu dè dặt tiến vào sâu hơn, đứng cạnh một dãy bàn dài, nơi đặt những
tấm kính mỏng xếp chồng lên nhau, dùng trong kỹ thuật sinh thiết, có vài
mảnh kính vỡ chưa dọn, nằm sát rìa bàn.
Có một tích tắc, cậu tin rằng mình nghe thấy một hơi thở nhẹ, phả đến từ
phía sau, nhưng cũng có thể từ khoảng không trống rỗng bên trên.
Nỗi sợ tóm lấy cậu.
Thật kinh khủng khi mọi thứ đều hiện rõ trước mắt, nhưng ta lại ý thức
ta không nhìn thấy gì cả. Thật khó thở khi ta biết chắc chắn lảng vảng một
bóng người đâu đây, nhưng ta không thể biết đó là ai.
Trong một quyết định đột ngột, cậu đập bàn tay lên nút bấm đỏ trên
cùng, cạnh khung cửa. Hệ thống chiếu sáng trong chớp mắt tắt ngầm.
Trừ một khoảng xanh lục mờ đục hắt vào từ tấm cửa sau lưng Lâm, tất
cả chìm trong bóng tối phảng phất mùi dung dịch sát trùng và tẩy rửa.
Nhưng còn lảng vảng các phân tử tạo nên thứ mùi khác nữa. Một thứ mùi
mà Lâm đã bắt đầu quen, đã bắt đầu có thể nhận ra giữa hàng ngàn hương
thơm thân thuộc hay lạ lẫm. Thứ mùi rỗng, vừa thân thiện một cách thản
nhiên, vừa khắc nghiệt đến mức người ta không bao giờ lưu giữ nó trong ký
ức nếu muốn sống tiếp. Thứ mùi luôn chiếm lấy vị trí sắc nhọn ở bất kỳ nơi
đâu mà nó đặt chân đến. Mùi của cái chết rình rập.
Trong bóng tối, cùng với thính giác được đánh thức, năng lực tập trung
quan sát không gian cũng trở lại với Lâm.
Mọi thứ quanh cậu hiện ra rõ rệt. Các đường nét chính xác. Các chi tiết
phóng to gấp nhiều lần, như nhìn qua một thấu kính phóng đại. Trong sự
tĩnh lặng này, mọi chuyển động, mỏng manh như cái đập cánh cửa một con
mối gió hay thoáng qua như một cái chớp mắt cũng đều được ghi nhận. Và
chuyển động ấy lúc này hiện diện cuối gian phòng lớn, ở khoảng không
gian tạo nên giữa bức tường với tủ đựng hồ sơ cao hơn đầu người, vốn
được kê đặt như một tấm vách. Cái bóng lướt qua rất nhanh. Cúi thấp
xuống, để những dãy bàn và dụng cụ thí nghiệm che khuất, nó tìm một chỗ
lẩn trốn khác, hoặc một lối đi khác dẫn ra khỏi phòng thí nghiệm.