— Đôi lúc anh phải làm điều tốt nhất cho mình, để sống sót. Chỉ như
thế, anh mới có thể thực hiện những điều tốt hơn cho người khác.
— Anh hiểu! - Lâm cố gắng lưu giữ tất cả những gì thuộc về cô gái nhỏ
vào thời khắc này. Cảm giác về mái tóc, lớp da trên gương mặt cô. Mùi
hương thơm lạnh từ hơi thở và những ngón tay cô. Và quầng sáng xanh dịu
từ chính cô tỏa ra chứ không phải từ bức tranh tuyệt mỹ kia đổ xuống. Và
cậu hiểu, đã đến lúc phải buông tay.
Lâm bước như chạy ra khỏi khu vườn tượng, tự nhủ sẽ không ngoảnh
nhìn lại. Nhưng cậu vẫn ngoảnh nhìn lại. Khu vườn mùa thu. Không cây
cối. Chỉ có những pho tượng lặng thinh trong không gian lạnh khô, với các
tư thế trầm tư lạ lùng, với các chuyển động mãnh liệt trong một khoảnh
khắc duy nhất đã bị phép màu tàn nhẫn nào đó làm cho cô lại. Ở trên cao
hơn, mặt trời đang ửng lên. Cô gái nhỏ với làn da trắng bệch và đôi mắt
trong suốt vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, giữa khung cửa kính đã đóng lại.
Cho đến một lúc, sắc đỏ của đôi cánh người chim cùng cánh đồng hoa rực
rỡ nuốt chửng cái hình bóng bất động nhỏ nhoi ấy vào những mảng màu
chói chang của chúng.
***
Người đàn ông lớn tuổi trực tòa nhà đặt ly cà phê đang uống xuống bàn
ngay khi nhìn thấy Lâm. Không cần cậu tự giới thiệu, ông gật đầu nói luôn:
"Con trai Dr. O!" Có thể ba mẹ cậu từng nói chuyện, cho ông ta xem ảnh
cậu. Hoặc cũng có thể, họ biết hôm nay cậu sẽ đến nên dặn dò trước. Một
cách thân tình, người bảo vệ xoay màn hình máy tính, chỉ dẫn cho Lâm
cách sử dụng thang máy lên tầng trên cùng:
— Từ thang máy đi ra, có một cầu nối ngoài trời dành cho những người
cư trú và làm việc trong hai tòa nhà. Sử dụng lối đi đó, cuối hành lang bên
phải, sẽ thấy một cánh cửa không khóa. Phòng thí nghiệm đó chính là nơi
làm việc của Dr. O!
— Ba mẹ tôi chắc chắn có mặt ở trên đây chứ? - Lâm chợt nhớ ba cậu
từng kể ông luôn dành buổi sáng ở ngoài trời hoặc đến thư viện. Chỉ buổi