LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 127

Thảo Tần đi dạy về. Vợ chồng chị ở với bố mẹ chồng tại nhà C khu lắp
ghép năm tầng Giảng Văn.
Vừa về đến đầu hồi dãy nhà mình chị đã thấy người đứng chật sân chở trẻ
con giữa hai dãy nhà A và B.
Người đứng chật tất cả hành lang các tầng dãy nhà A. Tất cả các cửa sổ,
các chuồng cọp mặt sau dãy nhà B từ tầng một đến tầng năm, nhìn sang dãy
nhà A đều đen kịt những đầu người là đầu người.
Mọi người đều dồn mắt vào một vật từ tầng năm nhà A, lủng lẳng trên một
sợi dây, lúc xoay ngang, lúc xoay dọc, thả từ từ xuống đất. Tất cả mọi
người đều nín thở, hồi hộp theo dõi với tất cả sự lo lắng, cảm thương và
oán giận, nguyền rủa. Cùng một lúc mà có mấy trạng thái tình cảm như thế
ở mọi người là một điều cực kỳ phi lý. Nhưng đó là tình cảm thật của tất cả
những người đang có mặt ở đấy, của tất cả những người sau đó mới biết
chuyện qua báo chí, qua truyền miệng. Tần cũng phải dừng lại, bởi mọi
người đứng nghẽn mất lối đi. Cũng còn vì tò mò chị dán mắt vào cái vật
đang từ tù thả từ tầng năm xuống. Xung quanh chị, mỗi người nói một câu.
- Nó mà đứt dây nhỉ?
- Nó mà tuột dây nhỉ?
Không ai dám nói hết câu. Bởi nghe ghê quá, kinh khủng quá. Không dám
nói ra. Không nỡ nói ra. Nó nhẫn tâm. Không thể tưởng tượng được sẽ như
thế nào nếu nó tuột dây, đứt dây. Rồi Tần cũng không thể không nói:
- Sao liều thế không biết?
- Có ai học được chữ ngờ đâu? - Bà tóc đã điểm bạc đứng bên cạnh hưởng
ứng.
- Nhà ấy toàn đàn bà con gái thôi. Sao lại táo gan thế nhỉ?
- Chịu thật đấy. Trần đời chưa thấy bao giờ!
- Cầu mong cho ông cụ không làm sao! - Chị tóc ngắn như thạo tin giải
thích.
- Nhà ấy có anh con rể. đâu làm kỹ sư xây dựng, kiến trúc, hay cơ khí gì
đấy. Chắc người ấy quyết định việc này.
- Mà cũng chả còn cách gì khác.
Bà mặc áo cánh, dáng chừng ở nông thôn ra trông cháu, phũ mồm chửi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.