LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 176

này có một bánh răng. Bánh răng này khớp với các rãnh ngang trên đường
ray, vì thế tăng độ bám kết lên gấp nhiều lần.
Nhờ thế không thể xảy ra tình trạng trơn trượt khi leo dốc. Nếu không có
nó, dù đã hãm chết lại, các toa vẫn có thể kéo cả đầu tầu tụt dốc được.
Câu chuyện kích thích trí tò mò của Đại, ông Hoè cũng hào hứng nghe
chuyện bạn:
- Quả thật lần đầu tiên tôi nghe nói đến đường xe lửa răng cưa.
Ông Vỹ có vẻ khoái chí:
- Thì nghề của tôi mà! Cũng như nghề tuyên huấn của anh cũng có lắm
chuyện mà tôi không biết chứ. Anh và cháu không nghe nói bao giờ, bởi nó
đã không còn tồn tại từ năm 1945-46 gì đó. Nó ở đâu anh có biết không?
Chính là đoạn đường từ Tháp Chàm lên thành phố nghỉ mát Đà Lạt. Anh và
cháu đã qua đèo Ngoạn Mục rồi chứ gì? Ngoạn Mục mà cứ rợn người. Ô tô
mà rơi xuống vực thì chứ gọi là mục xương. Người Pháp thiết kế con
đường ấy đường ray ấy, đầu tầu ấy chỉ để nối hai thành phố nghỉ mát Nha
Trang và miền núi Đà Lạt. Dĩ nhiên mỗi đoàn tầu chỉ kéo một vài toa thôi.
Xe dừng lại trước khách sạn Gió biển. Đại nói với ông Vỹ chứ không nói
với bố, cứ để bố trong tình trạng đi theo ông Vỹ, bởi có ông, bố mình sẽ dễ
chấp nhận hơn, đỡ phải thuyết phục.
- Mỗi lần xuống đây công tác cháu vẫn nghỉ ở đâu?
Vỹ ra khỏi xe, ông Vỹ chạm trán thằng con rể đi ra.
Hai bố con chào nhau vui vẻ. Ông Vỹ giới thiệu bố con ông Hoè với con,
và ngược lại:
- Cháu Chính, kiểm sát viên cao cấp, Viện kiểm sát Nhân dân thành phố,
lấy con gái lớn tôi.
Hai bên bắt tay làm quen, Chính hồ hởi:
- Bác với anh xong về nhà bố cháu nghỉ, hai cụ trò chuyện cho vui. Mai
cháu đưa vợ con về chào bác.
Ông Vỹ tươi cười:
- Được hãy biết thế - Ông nháy mắt với con rể - Này, anh mà mách vợ tôi là
tôi mách vợ anh đấy nhé!
Cả mấy người cùng cười, trừ ông Hoè. Chính bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.